đáp trả lại entry của con mèo đen ^.^
Trong cuộc sống, Gió - Mây- Cây và Đất là bạn… hoặc đã từng là bạn.
Gió và Đất… Gió luôn vận động, luôn mới mẻ và sáng tạo. Đất cũng vận
động, nhưng với một khái niệm thời gian khác với Gió, Gió thay đổi từng
phút giây, còn Đất là hàng trăm, triệu năm... Đối với Gió, Đất đứng
yên.
Đi nhiều nơi, nhìn thấy nhiều thứ, cuộc sống của Gió rất đa dạng, luôn
luôn mới mẻ và nhiều màu sắc… ngày hôm nay nhẹ nhàng tình cảm, nhưng
ngày hôm sau có thể vần vũ và bão táp, có khi hiu hiu mát mẻ nhưng cũng
có lúc buốt giá, lạnh lẽo... Gió là ngẫu hứng, là phiêu du.
Đất không thế, trái ngược với Gió, Đất lúc nào cũng lặng lẽ, đơn giản
và trầm tư... Nhưng thật thà và chắc chắn. Ngày hôm nay Đất thế này, có
thể 1 triệu năm sau cũng vẫn như thế... Đất là yên bình, là ổn định.
Mây và Cây… Mây có chút gì giống Gió, họat động và bay nhảy, ngẫu hứng
và một chút tự do. Còn Cây tương tự như Đất, lặng lẽ và tình cảm, sâu
sắc và nhẹ nhàng. Đối với Mây, Cây cũng đứng yên.
Mây trôi là nhờ Gió… thả mình theo Gió Mây sẽ đi nhiều nơi, Mây nhẹ
nhàng và trẻ con, Mây có vô số hình dạng, bất cứ điều gì trong tưởng
tượng. Đẹp nhất hoặc xấu nhất. Mây tưởng rằng mình là của Gió...
Cây đứng yên, nhưng Cây có thay đổi, có thể có hoa, có thể thay lá, có
thể có trái... Cây tinh tế và tĩnh lặng, nhẹ nhàng và lãng mạn. Cây
luôn cho rằng mình đẹp nhất khi mình bên cạnh Gió, khi Gió nhẹ nhàng
bứt những chiếc lá vàng khỏi Cây trong mùa thu, đó luôn là thời gian
đẹp nhất đối với Cây, Cây nghĩ rằng mình không thể xa Gió.
Nhưng... Tất cả không đơn giản như thế, Đất yêu Cây, Cây yêu Gió, Gió
luôn đi cùng Mây, và Mây thì vô tư và trẻ con, nhưng Mây cần Gió... Chỉ
có Gió, chẳng biết mình cần điều gì.
Bởi lãng mạn, càng nghĩ về Gió thì Cây càng yêu, Gió đem đến thật nhiều
điều mới mẻ cho Cây, gió kể những câu truyện về thảo nguyên xanh ngắt,
những thung lũng bao la, những thác nước hùng vĩ, những đại dương vĩ
đại và xanh thẳm...
Gió biết tất cả, mọi nơi trên thế giới tươi đẹp, những điều đẹp nhất và
xấu nhất. Gió có quá nhiều điều mà Cây cảm thấy cần. Có Gió tâm hồn của
Cây được nở bùng trong màu sắc, trong không gian, trong tình yêu và
những điều mới lạ. Và Gió... không bao giờ hết điều mới lạ dành cho Cây.
Đất không được như Gió, Đất lúc nào cũng tĩnh lặng, kiên nhẫn, vì bản
chất nên Đất không bao giờ có thể lãng mạn. Nhưng Đất yêu Cây, yêu tới
mức hàng trăm hàng ngàn năm nữa... khi nào Cây còn thì Đất vẫn còn ở
bên cạnh Cây bất kể Cây có muốn hay không. Đất luôn lặng lẽ đau đớn khi
nhìn Cây yêu Gió.
Mây luôn cùng Gió đi khắp nơi, cả hai đều vô hình dạng, cùng phiêu du
và lãng đãng, cùng nhìn ngắm và chia sẻ. Nhưng Mây vô tư và hồn nhiên.
Mây không thể nhìn thấy những điều Gió thấy, không thể cảm nhận hết
những điều Gió cảm nhận, điều đó... có lẽ chỉ có Cây và Gió hiểu. Nhưng
sự trong sáng và hồn nhiên của Mây đem đến cho cuộc sống của Gió những
điều khác, những niềm vui, tiếng cười và sự quan tâm. Gió đôi lúc đã
coi Mây là bạn đời.
Gió... tưởng như tự do, tưởng như hạnh phúc nhất thì lại đau khổ nhất.
Tinh tế và sâu sắc, nhẹ nhàng và mạnh mẽ. Gió là kẻ duy nhất nhìn thấy
tất cả mọi chuyện. Hiểu Cây, hiểu Đất và hiểu Mây, Gió đã phải trả giá
bằng những dằn vặt và suy nghĩ, những trăn trở và âu lo.
Hơn tất cả, Gió biết Đất yêu Cây nhiều thế nào, Đất yêu bằng tất cả
tình cảm, tất cả những gì Đất có, bao bọc che chở cho Cây bằng tất cả
tình yêu của mình, tình cảm ấy cũng mãnh liệt và bùng cháy như bất kì
tình yêu nào. Nhưng ở Đất, với bản chất lặng lẽ và đơn giản, không bao
giờ có thể nói ra cho Cây hiểu. Có thể nói, những gì Đất có không phải
là điều tâm hồn của Cây cần.
Gió cũng biết, Cây không yêu đất nhưng không thể sống xa Đất, Cây sẽ
chết ngay lập tức nếu xa Đất, nếu vắng đi tình yêu của Đất. Nhưng… Cây
không hiểu hoặc không chịu hiểu. Bởi Cây sống bằng tâm hồn nhiều hơn là
thực xác, mơ mộng nhiều hơn thực tế.
Cây thực sự yêu Gió, Gió cũng thấy tuyệt vời khi ở bên Cây, được chia
sẻ mọi điều, được hoà mình và những điều đẹp nhất trong những câu
chuyện dành cho Cây, được nhẹ nhàng đưa từng chíêc lá vàng ra khỏi mình
Cây và dệt nên một mùa thu vàng óng. Nhưng Gió cũng biết, đó là tất cả
những gì có thể làm. Gió không thể chăm sóc cho sự sống cho Cây và Gió
cũng không thể nhìn Đất chết dần chết mòn trong đau khổ.
Đi cùng Mây, Gió luôn có tiếng cười, cùng lượn lờ trong trời đất, trêu
đùa và ngắm nhìn sự sống. Mọi thứ thật đẹp, mặc dù không sâu sắc, nhưng
Mây cũng sắc sảo và khéo léo, chẳng mấy khi Gió gặp phiền phức với sự
có mặt của Mây.
Nhưng gió hiểu, Mây không thể ở mãi bên Gió. Cuộc sống của Mây ở nơi
khác, cội nguồn của Mây là ở đại dương. Mây sẽ hoá thành những cơn mưa,
rồi tiếp tục hành trình của mình về với đại dương, đó mới là ngôi nhà
thực sự của Mây. Đi với Gió, chỉ là một chặng đường về nhà của Mây.
Gió lại một mình...
Một mình... Gió trầm tư và suy nghĩ, Gió lo lắng cho mọi chuỵên, Gió
cần phải giải quyết, cần có một sự thay đổi và rồi quyết định.
Cây là của Đất. Gió cần làm cho Cây quên mình. Dễ lắm, Gió hiểu Cây quá
rõ để có thể làm tổn thương Cây, Gió đem tới cho Cây những tháng ngày
lạnh lẽo, mang tới những trận gió lốc ào ạt, tước hết những mầm xanh,
những nụ hoa, những quả ngọt và ném đi phũ phàng. Cây xơ xác và đau
đớn, Cây không hiểu điều gì đã xảy ra với Gió. Gió đem tuyết tới, đem
mùa đông tới cho Cây, đó là cú đánh quyết định, Cây gục ngã... đau đớn
và bàng hoàng, ngơ ngác và đau khổ... Gần như đã chết trong tuyệt vọng.
Gió ra đi, để lại Cây cho Đất, Đất vẫn lặng lẽ bên cạnh Cây, vẫn lặng
lẽ chăm sóc cho Cây hàng ngày, dần dần đưa Cây trở lại cuộc sống. Gió
biết điều ấy sẽ đến, rồi Cây sẽ nhận ra được giá trị của Đất, giá trị
của tình yêu ấy. Cuộc sống của Cây là ở Đất.
Mây là của đại dương, Gió không đi cùng Mây nữa, Mây vẫn lãng đãng
trôi, nụ cười ít đi, niềm vui ít đi nhưng an lành trong tâm trí, không
phải lo lắng cho trái tim cứ phải chia làm hai, cho Gió và đại dương.
Còn Gió, sau những gì Gió làm... đưa cuộc sống đến với Mây, Cây và Đất,
tưởng như phải thanh thản nhất thì lại đau đớn nhất, dằn vặt nhất, quá
nhiều nỗi đau, quá nhiều day dứt, quá nhiều sự cô đơn. Gió đi khắp nơi,
cố tìm cho mình một người đồng hành đích thực. Gió đã nhận trong mình
một vết thương quá lớn, về tình yêu, về cảm xúc, về lòng tự trọng.
Gió không hối hận về những gì đã làm, đó là cái giá có thể chấp
nhận được. Đôi lúc Gió nghĩ, hình như đó là sự hy sinh, mình hy sinh vì
hạnh phúc người khác. Nhưng không phải, đó chỉ là cách sống, là cách
nghĩ và cách hành động. Làm thế thì Gió mới là Gió, Gió không thể yêu
trong nỗi đau lặng lẽ của Đất, không thể yêu trong sự cuồng nộ và điên
cuồng của đại dương. Hơn tất cả, Gió không đem lại sự sống được cho Cây
và Mây.
Chấp nhận những sự căm ghét và khinh bỉ từ Đất, chấp nhận nhìn nỗi đau
của Cây, chấp nhận sự ngơ ngác và oán trách của Mây, sự căm thù của Đại Dương. Gió im lặng và không oán trách. Gió đã làm những điều mình cho
là đúng.
Có thể cái giá phải trả còn hơn... nỗi đau... sự cô đơn dằn vặt nữa...
Nhưng Gió không hối hận và trách cứ điều gì. Có lẽ...
Bản chất của Gió
là cô đơn?!!!
Và hình như ... Gió chưa từng biết yêu một ai ...........
Nguồn:Wind - 1503 Blog

0 bình luận:
Post a Comment