Mình vẫn cười đấy thôi, dù mình biết tất cả mọi chuyện đang diễn ra, mình đâu phải con ngốc. Nhưng họ lại xem mình là con ngốc ...
ừ thì ngốc. Nó ngốc lắm, chẳng ai cần đến nó nhưng nó cứ xuất hiện. Người ta muốn nó biến mất như cô hồn, nhưng nó vẫn còn đấy, lại còn thản nhiên xuất hiện bất chấp sự khó chịu của người ta.
Chẳng ai cần nó quan tâm, thế mà nó cứ làm phiền người ta. Người ta bực bội, nó vẫn mặc kệ. Những điều nó làm, bất cứ ai cũng có thể làm, còn làm tốt hơn nó gấp nhiều lần, vậy mà nó thì không biết xấu hổ ...
Ừ thì nó đã học được cách cười. Nó đã luôn cười. Nhưng nó vẫn luôn suy nghĩ rất nhiều, con mắt nó nhìn và óc nó thì hiểu mọi chuyện đang diễn ra. Họ muốn dấu nó, ... họ không muốn cho nó biết. Nó hiểu và cười nói như thể không biết gì. Nhưng họ đâu biết trong lòng nó đau thế nào ... Nó đang nghĩ hay họ không coi nó là bạn. Nó biết không nên nghĩ vậy nhưng nó không thể không nghĩ. Nó là vậy, luôn suy nghĩ rất nhiều để rồi khiến mọi người ghét nó.
Anh cũng ghét nó vì vậy. Trước khi quen anh, nó không biết suy nghĩ là gì đâu. Nó cứ vô tư, phải gọi là vô tâm như trẻ nít, nó không hề biết chú ý mọi điều xung quanh nó. Rồi khi quen anh, nó bắt đầu tập chú ý, nó muốn nhanh chóng biết được anh cần gì. Nó muốn anh ở bên nó thật thoải mái vì chẳng cần phải nói nhiều, nghĩ nhiều. Nhưng vì vậy mà anh chán nó. Cũng vì vậy mà nó nhanh chóng nhận ra được trái tim anh không dành trọn cho nó. Ngoài nó ra, anh cần nhiều người khác. Nó chẳng thể làm được gì, ... Mọi điều nó thực hiện, những chuyện nó làm cho anh, anh đều dùng hành động để cho nó biết là việc làm của nó chỉ là vô vọng. Vậy mà nó vẫn tiếp tục ... Nó gây cho anh áp lực và thế là đẩy anh đi xa thật xa. Và giờ thì nó vô vọng.
Nó vô vọng tìm kiếm người thương nó như anh từng thương nó để rồi biết rằng chẳng có ai.
Nó vô vọng làm mọi chuyện để rồi biết rằng anh đang rất bực chuyện nó làm
Nó vô vọng quan tâm anh để rồi nhận ra anh đang rất ghét nó
...
Tất cả đều vô vọng
Nó xếp nhiều ngôi sao hi vọng cho anh, nhưng nó không xếp cho nó, vì nó biết nó vô vọng.
Nó viết nhiều lá thư cho anh, nhưng nó không gửi, vì biết anh chẳng thèm xem đâu
Nó làm nhiều món quà nhỏ cho anh, nhưng nó không đưa, vì biết anh đã có người khác tặng cho anh rồi, và biết rằng 1 món quà của người đó gấp 1 vạn lần món quà của nó.
Vô vọng ... khi biết được rằng
Anh sẽ chẳng quay về bên nó
Anh sẽ chẳng quan tâm tới nó nữa
Anh sẽ chẳng cần biết nó đang khóc vì ai
Anh đang rất vui vẻ và sống rất tốt bên người ấy
...
Đau đớn ... khi nhận ra rằng
Nó chẳng thể quên anh
Nó chẳng thể chấp nhận được khi xa anh
Nó chẳng thể thôi dõi theo anh
Nó chẳng thể không khóc vì nhớ anh
Nó chẳng thể hạnh phúc khi thiếu anh
Nó chẳng thể chôn những kỉ niệm về anh thật sâu trong lòng
Nhưng
Nó có thể cười nhiều hơn vì bạn bè, vì mọi người và vì anh đã từng muốn nó cười
Nó có thể an tâm vì anh không còn cần nó nữa
Nó có thể mỉm cười và bước đi 1 mình
Nó có thể ôm đau đớn trong lòng mà không than vãn với anh hay với bạn bè nữa
Nó có thể sống tốt để anh biết rằng anh chẳng cần có trách nhiệm gì với nó
Không biết anh có còn nhớ, những lúc anh lo lắng hay buồn, nó luôn cười thật nhiều để giảm bớt gánh nặng cho anh. Và khi biết anh đang buồn mà nó chẳng thể làm được gì, nó lại không kềm được nước mắt. Nó tự chửi mình sao vô dụng quá. Nhưng nó lại dành cho anh quá nhiều bực bội và phiền phức. Nó chẳng nghĩ đến anh ... Xin lỗi anh nhiều.
Giờ thì anh quên nó rồi. Vậy cũng tốt, anh nhỉ. Anh sẽ không cảm thấy bực bội nữa. Anh sẽ luôn có được niềm vui và hạnh phúc. Thứ mà nó luôn muốn anh có nhưng chẳng thể mang đến cho anh.
Chúc anh luôn vui vẻ, hạnh phúc và thật nhiều may mắn.
Hôm nay mưa, ... lạnh lắm. Nhưng trong tim như bị đốt cháy ... rất khó chịu
Ghét mưa ... mưa cứ rơi hoài. Anh đang ho, ... anh sẽ bị bệnh mất
Sao mưa mãi mà chẳng dứt, ghét mưa, ghét trời lạnh ... ghét cái thời tiết làm anh bệnh ...
20 January 2010
Chủ đề liên quan
It's Me. Sói Mèo,
Wolf Cat
Ngày 21 - Cười
Đăng bởi:
Unknown
- 1:57 AM
20 January 2010
1:57 AM
Subscribe to:
Post Comments (Atom)

0 bình luận:
Post a Comment