Hồ Phương Thảo - Sói Mèo

07 February 2013

Truyện Cổ Tích Của Mèo Và Sói – Chương 3 : Làn da trắng,khuôn mặt dễ thương?Ko thuận mắt tất cả đều ko thuận mắt X_____X..

LIKE và Share nếu bạn thấy hay ^_^ :

2:33 PM


Ko khó để hiểu được tâm trạng của Tú Triết lúc này,vì dường như trên mặt anh ta được viết 2 chữ bực bội.Dường như đang có cả 1 bầu trời đầy mưa gió bão bùng chớp giật đùng đùng đằng sau lưng anh.Hai tay chống vào thành ghế với gương mặt hầm hầm tưởng như đặt ấm nước là có thể sôi ngay lập tức,điều đó cho thấy rằng tốt nhất nên tránh xa tên xã hội đen này nếu ko muốn gây phiền phức.Tất cả cái nguyên nhân này là do 1 lý do hết sức đơn giản. “Cơm trưa.”

  Hai từ này có vẻ nghe rất nhẹ nhàng,chắc ai cũng đang nghĩ rằng cơm trưa thì có gì mà phải làm cho quan trọng hóa lên.Nhưng thật sự nếu tóm tắt trọng điểm của cơn tức giận này thì ko gì thích hợp hơn là 2 chữ “Cơm trưa” đáng giá này.
  Chuyện là Minh cũng đã được mang lên nhà dưới cũng 2 ngày,sức khỏe của cô đã khá hơn nhiều so với lúc ở trong hầm tối.
  Nói tới nhà dưới thì đó là nơi ở của những món hàng,hay Tú Triết vẫn hay gọi là kho hàng.Mỗi khi lấy hàng về thì những món hàng đó đều được ở đó.Đó là 1 căn nhà chỉ có 1 tầng nhưng nhiều phòng con nhỏ,tất nhiên ko tiện nghi bằng dãy nhà sang trọng mà mấy đại ca ở nhưng cũng được coi là tươn tất ở giữa trốn rừng vắng này.Dãy nhà nhỏ này nằm phía bên trái căn nhà lớn.Và tất nhiên các món hàng có thể tùy ý đi lại trong dãy nhà đó,nhưng chỉ ở đó thôi.Đề phòng những trường hợp cứng đầu và có ý định kháng chiến.nên cửa ra vào của dãy nhà này luôn có 2 người canh gác 24/24 đổi phiên nhau trực.Những người này là bọn tay chân của xã hội đen,hoặc là chính những người dân ở gần khu vực này.Đến giờ Minh mới biết thì ra cô ko hẳn đang ở trong 1 khu rừng hoang vu hẻo lánh,mà cô đang ở khá gần với những khu dân cư,hay có thể gọi là bản làng khác.Chỉ là đang ở trong 1 khu nhà rộng lớn với cây cối bao quanh.Ngăn cách với bên ngoài là bức tường bao cao để đề phòng những trường hợp khách ko mời mà đến.Nghe nói rằng cách đó khoảng hơn 2 giờ đi bộ có 1 bản nhỏ.Cách khoảng 6 cây số là tới thị trấn.Điều đó làm cho Minh hy vọng hơn.Vào được thị trấn có thể cô sẽ tìm được đòn cảnh sát.Hay cảnh sát biên phòng.Hay bất cứ thứ gì đó,điều đó làm cho cô có hy vọng hơn.Nếu cô tìm được người giúp cô sẽ cứu được chị mình,vì thế cô nhất định phải sống.Nhất định phải sống!!
  Sự việc bắt đầu vào buổi sáng khi người ta đưa cô về.Cô hầu như kiệt sức,cái đầu trì trệ và nặng nhọc hoạt động trống đỡ cho cơ thể.Tên gác cửa phải bế cô vào phòng trước sự ngạc nhiên của những cô gái trong kho.Nhưng cô ko thể ăn được.Dù cho sự tận tình của người giúp việc già nhưng sau 1 tuần bị giam cầm với những vết thương khắp người và cái bụng hầu như luôn lếp kẹp thì cô ko còn cảm thấy muốn nhai hay nuốt nữa.Dù cho cơn đói cồn cào nhưng cô lại cảm thấy buồn nôn khi ăn.Cứ như vậy cô hờ hững nằm đó dù cho bà giúp việc có cố nói với cô thế nào.
  Đến trưa,cửa phòng bỗng bật mở,ngoài cửa là 1 người đàn ông với gương mặt cương nghị sắc cạnh,và đằng sau anh ta là 1 đám con gái với những ánh mắt tò mò.Lần đầu tiên Tú Triết bước chân xuống nhà dưới.Nó sạch sẽ hơn là anh nghĩ.Anh bước vào phòng nhìn bát cháo bị hắt hủi bên cạnh chiếc đệm cô đang nằm.
  Đưa mắt nhìn lướt qua anh rồi lại đưa con ngươi về lại vị trí ban đầu,cô nhìn lên trần nhà và ko nói gì nữa.Đóng cánh cửa lại để tránh những con mắt tò mò của đám hàng hóa bên ngoài cửa,tiến tới ngồi xuống bên cạnh chiếc đệm nơi cô nằm.
  Cô ko buồn quay sang hay có bất cứ phản ứng nào với kẻ vừa bước vào và vẫn hờ hững nhìn lên trần như thế,làn môi khô khốc của cô khép hờ lạnh nhạt.Cầm bát cháo đã nguội ngơ nguội ngắt,anh xúc 1 thìa,ko quan tâm có nên hâm nóng hay ko.Thật sự thì với xã hội đen phải xúc cho người ta đã là 1 điều khó có thể tưởng tượng ai còn có thể nghĩ tới chuyện món đó có nóng hay ko nữa??
  =,=’
  Nếu nói với anh về quan tâm và chăm sóc (o_O..)
  Cái đó ko có  trong từ điển của xã hội đen,cho nên hành động của anh bây giờ chỉ là đang “mông má” lại cho món hàng mình sắp bán mà thôi.Ko ai lại muốn mua 1 cô vợ sắp chết đúng ko?Cho nên hàng ko thể ko bán,người ko thể ăn.Đúng chỉ đơn giản là thế thôi !!Tất cả vì cơm ăn áo mặc!!Tiền là trên hết.
  $____$
  Mặc dù khuôn mặt lúc này và trong đầu anh chỉ nghĩ tới những điều đó,nhưng Tú Triết ah.Sao lại đáng tội nghiệp như thế chứ (>__<)
  Anh ta đã hoàn toàn bị mắc bẫy của chính bản thân mình.Đúng là thảm cảnh mà.
  Nhưng cái sự ân cần hiếm hoi nghìn năm có 1 ấy lại hoàn toàn vô nghĩa với Minh.Cô ko hiểu được rằng cái thìa cháo đang dơ ra kia có ý nghĩa thế nào đối với cuộc đời của 1 tên xã hội đen ko biết thế nào là quan tâm hay chăm sóc.Bàn tay cầm thìa đó còn làm khó anh hơn là việc cầm dao hay cầm súng.Cô im lặng nằm đó ko nhúc nhích,thậm trí 1 cái liếc mắt hay nhíu mày cũng ko có.Cô xem tất cả như vô hình.
  Chiếc thìa cứ đứng im như thế tới 2 phút và cô vẫn ko thèm liếc 1 cái,sự kiên nhẫn của xã hội đen luôn luôn ở con số thấp hơn 3.Mức độ an toàn đã vượt quá từ cách đây 1’30’’ nhưng cô vẫn hoàn toàn ko có ý định sẽ nhường bước.
  “Ăn đi!” cuối cùng Triết cũng đành lên tiếng,anh cố kìm giọng nói lại để giữ cơn giận ko bộc phát ra ngoài.
  Trả lời cho sự kìm chế và nhường nhịn của anh là sự đỏng đảnh của mèo nhỏ.Cô ko hề động đậy hay có bất cứ phản ứng nào.
  Ko thể chỉ dùng lời nói và sự nhẹ nhàng để chống lại cái con người ương bướng trước mặt,xã hội đen biết ko thể ko dùng bạo lực với những kẻ cứng đầu,nhưng cái kiểu cứng đầu và bất cần thì lại là điều xã hội đen ko ưa nhất.Người ta vẫn nói là “điếc thì ko sợ súng” câu này chẳng sai chút nào.Xã hội ngày càng phát triển người ta lại càng coi trọng mạng sống của mình hơn,bất cứ ở đâu cũng có vấn đề nhân quyền cho nên,dù hơi nghịch lý nhưng xã hội đen dựa vào nhân quyền nên mới có thể khiến người ta khiếp sợ.Thông thường mặt tối của xã hội là mặt trái của vinh quang nhưng nếu ko có ánh sáng ai còn biết đâu  là bóng tối.Cái sự đời nó thường éo le như cành me thế đấy.Vì ko coi mạng người ra gì,vì cứng đầu và ko run tay khi hành động,vì cầm dao lao vào đám đông mà ko hề mảy may cảm thấy rung động,vì những bất cần như thế nên mới là xã hội đen có thể đánh chết người ta,có thể làm người ta khiếp sợ.Nhưng bây giờ,dọa cũng ko được mà đánh cũng ko tác dụng thì thật là..Xã hội đen hết thời mất rồi!!!
  TT___TT.
  Nhưng ko bao giờ chấp nhận lùi bước đó là 1 điều cứ cho là tốt đi của xã hội đen,và hành động nhanh cũng là 1 thế mạnh.Đưa chiếc thìa sát vào miệng cô làm 1 chút cháo dính lên bờ môi đang hờ hững của cô.Cô nhíu mày.Lần này tấn công đã có hiệu quả.Khép chặt bờ môi lại và dời ánh mắt vào cái kẻ mà cô căm ghét tự động vào phòng cô mà ko hề gõ cửa với ánh nhìn của con mèo đang nổi giận,nhưng có thể ánh mắt của 1 con mèo con chẳng đáng sợ 1 chút nào với xã hội đen cả.Hành động của anh ta nói lên tất cả,giống như gã đồ tể nhìn thấy con mèo trên đường hắn thuận chân đá văng nó đi ko thương tiếc.Mạnh bạo ấn chiếc thìa vào miệng cô,nhưng sự bướng bỉnh của cô ngăn ko cho việc tiến quân thành công.Cô khóa chặt chiếc miệng của mình lại.Giờ cô ko còn đủ sức lực để vùng vẫy hay hất tung chiếc thìa đi,nhưng ít nhất cô có thể khóa chặt miệng mình lại.Thấy rằng tấn công ko mấy tác dụng.Anh tiến lại gần 1 tay vẫn tiếp tục cố ép chiếc thìa vô miệng cô,tay còn lại bóp chặt 2 má cố tách hàm răng đang cắn chặt kia ra để tìm kẽ hở.Minh cố gắng giẫy giụa,cô ngậm miệng chặt hơn,rụt mình lại,cô cố gắng dứt ra khỏi bàn tay đang bóp chặt quai hàm của mình.Việc cô quay ngang khiến thìa cháo rơi xuống đất.Lần này thì sự kiên nhẫn của Tú Triết lại 1 lần nữa đến giới hạn.
  “Được rồi cô ko muốn ăn bằng thìa phải ko?” anh nói với ánh mắt nẩy lửa.Cầm lấy bát cháo húp 1 ngụm.Rồi lao mình tới.Hai bàn tay to lớn của anh ôm trọn khuôn mặt cô ko cho cô bất cứ kẽ hở nào để trốn tránh,miệng anh dán chặt vào môi cô trong sự ngỡ ngàng.Trong sự ngỡ ngàng của con vật bị túm trọn,chiếc lưỡi mềm của anh mạnh mẽ tách hàm răng bướng bỉnh của cô ra và cô thấy ấm ấm ươn ướt,tiếp theo đó là 1 vị hơi mằn mặn lan vào đầu lưỡi,có chút ngọt ngọt nhẹ nhàng.Giật mình thoát khỏi đòn tấn công làm suy giảm nơ ron thần kinh của kẻ thù,hoặc cũng có thể nhờ cuối cùng thì cái dạ dày của cô cũng được làm nguội bớt bởi 1 cái gì đó,cô thấy mình tỉnh táo hơn đủ để phán đoán chuyện gì đang xảy ra và phải làm thế nào.Chiếc lưỡi của tên khốn vẫn đang tham lam chạm vô lưỡi cô,và cô cắn chặt hàm răng lại nhanh chóng.Con quỉ tham lam bị thương nhanh chóng rụt về,cùng với 1 tiếng “á” khe khẽ thoát ra từ cổ họng.
  >’’___’’<
  Mèo là rất hay cắn!! trong đầu của con sói gian ác đang nghĩ thế,anh nhìn cô với ánh mắt thích thú hào hứng lạ thường.Có lẽ vì đã đào sâu vào trong khóe miệng xinh xắn đó,tận hưởng vị ngọt nơi đầu lưỡi cô,hoặc cũng có thể tại phản ứng của cô giống như 1 con mèo con đang tức giận,nhắm mắt nhắm mũi kêu “meo meo” và giương vuốt cào cấu lung tung.Có chút dễ thương!! ^___^
  Đưa ngón tay cái miết miết trên làn môi vẻ thích thú,nhưng cái đạp vào mắt anh ngay sau đó lại làm cho mọi sự sung sướng của anh bị kìm hãm lại.Và tệ hơn nó tụt xuống về âm.
  “Làm gì vậy?” anh vừa nói vẻ sốt ruột vừa giơ tay túm chặt 2 bàn tay đang quệt ngang quệt dọc lau chùi bờ môi 1 cách thô bạo của cô. “Đáng ghét tới thế sao?” vừa giữ chặt 2 bàn tay cô anh nói với đôi mắt hơi trùng xuống.
  Cô ngước cặp mắt giận dữ lên nhìn anh ko nói gì.Đôi mắt lấp lánh sáng của cô cứ nhìn xoáy vào mắt anh như thế,đầy tức giận và căm hờn.Khó chịu và cảm thấy tự tôn của mình như bị dày séo nghiêm trọng.Ghé sát đôi môi của mình xuống,cắn chặt vào chiếc miệng khô cằn của cô.Mạnh mẽ nhưng lại đầy quyến luyến dịu dàng.Choáng váng và bối rối,nụ hôn đầu tiên giờ lại là nụ hôn thứ 2 “Cái gì đây chứ??AAAAAAAA…” Cắn vào đôi môi đang nồng ấm đó,nhưng cô càng cắn chặt thì dường như anh ta lại càng ko có ý định rời bỏ mà càng mạnh bạo hơn.1 con mèo giơ cao vuốt kiêu hãnh nhưng lại hoàn toàn vô vọng trong vòng tay của con thú ăn thịt,lần đầu tiên con mèo đỏng đảnh cảm thấy mình gặp 1 đối thủ đáng gờm.Dường như cái cắn “yêu” làm cho hắn ta chảy máu,Minh có thể cảm thấy có vị tanh tanh nơi đầu lưỡi.Cô khẽ nhả ra,có chút giật người lại ánh mắt cô ngước lên chạm phải ánh mắt lạnh băng của con thú đang nhắm thẳng vào con mồi.Gọi là đang đắm say trong cuộc săn,hay là đang đắm chìm trong vị ngọt của 1 nụ hôn,hay là nói 1 cách đơn giản đó là nguyên tắc duy nhất trong 1 cuộc truy đuổi,ko bao giờ được rời mắt khỏi con mồi,mất dấu đồng nghĩa với việc thua cuộc!!
  Dường chiếc hôn của mình lại,nhưng ánh mắt của anh vẫn xoáy sâu vào mắt cô.Với giọng điệu lạnh lùng “Cô nên nhớ,cô là của tôi.Tôi muốn làm gì cũng có thể được!Bất cứ điều gì!” Trước vẻ ngỡ ngàng của cô,anh buông tay ra và đứng dậy đi ra cửa bỏ lại 1 cô gái với khuôn mặt ngỡ ngàng ko thốt lên lời.Cái làm cô ngỡ ngàng ko phải là hành động của cái tên sàm sỡ bại não đó,mà điều làm cô ngỡ ngàng chính là khi nghe những lời mà hắn nói ra trái tim của cô đột nhiên thót lại.Tại sao cô lại có thể rung động vì 1 gã khốn như vậy.Cô thật sự tức giận.Chắc chắn là tại cô đang ko được khỏe.Đúng!Đúng thế do thần kinh quá yếu nên mới sinh ra ảo giác.Đúng,chỉ tại cô đang ko tỉnh táo vì chưa được ăn gì.Phải!Cô phải ăn.Phải tỉnh táo và thoát khỏi nơi quỉ quái này.
  Nghĩ là hành động cô cầm lấy bát cháo bên cạnh giường và .. đưa lên miệng.

  Bữa cơm trưa đó thật sự làm cho Tú Triết tổn hao ko ít nguyên khí.Ngồi trong căn phòng của mình.Trên chiếc ghế ở bàn làm việc lấy bàn tay trái quyệt qua miệng,đôi mắt nheo lại tức tối.Trong đầu anh chỉ nghĩ rằng ít nhất cô ta cũng phải biết địa vị của mình nhưng con mèo đó cắn cũng mạnh thật
  O___O.
  Mấy ngày sau đó,chỉ cần thấy mặt anh là cô ta tránh né bằng đủ mọi cách.Lờ đi và tránh xa ít nhất là 5m đó là cự ly an toàn của con mèo nhỏ trước kẻ địch quá mạnh này.Cho nên điều đó làm cho anh càng cảm thấy bực bội hơn.Dù có cố tiếp cận thế nào thì có vẻ như đưa cô ta xuống nhà dưới với đầy đàn bà là 1 kế sách tồi.Dù rằng cô ta cũng là hàng hóa nhưng xếp trong mớ hỗn độn đó thật là khó kiểm soát được cô ta.
  Càng nghĩ càng thấy tức!!
  >_____<
  Ở trong căn nhà lớn chỉ toàn con gái,Minh cảm thấy an toàn hơn hẳn.Cô hồi phục lại rất nhanh và trở lại vui vẻ,hoạt bát bình thường.Công việc của những cô gái ở đây cũng chẳng có gì.Mỗi ngày các cô gái chỉ thức dậy và ngồi nói chuyện,rồi ăn uống.Hầu như đó là những công việc nhàn rỗi và buồn chán với Minh.Sau 2 ngày cô đã hoàn toàn khỏe hẳn và bắt đầu bắt làm quen với cuộc sống ở đây.Nhưng có vẻ nó ko hợp với cô lắm.Câu chuyện của các cô gái đa phần liên quan tới trang điểm,những bộ phim nhàn chán trên truyền hình.Hoặc là về gã thiếu gia lạnh lùng.Hoặc mấy anh chàng xã hội đen hay tới thăm các cô để tán tỉnh.Những chủ đề này hoàn toàn ko phù hợp với Minh 1 chút nào.Hơn nữa có vẻ những cô gái này ko mấy thiện cảm với cô dù cho cô có cười với họ tươi thế nào.Nhưng Minh cũng ko mấy bận tâm về điều đó,cô hay nói chuyện với Huệ,1 cô gái bằng tuổi cô cũng mới được đưa về đây.Huệ là 1 cô gái có mái tóc dài mỏng manh và trông cô y hệt như bông hoa huệ xinh xắn.Nhìn cô gái này Minh nhớ tới chị gái của mình.Mong manh và đột nhiên cô lại muốn bảo vệ.Vì ko bị nhốt như Minh nên Huệ biết nhiều thứ về nơi này hơn cô.Căn nhà mỗi ngày đều có người giúp việc mang thức ăn tới.Quần áo mỗi phòng thay ra đều có người giặt.Các cô gái có thể được đi lại thoải mái trong căn nhà,các cô có phòng trang điểm phòng quần áo và có 1 gian phòng ở cuối căn nhà thông với nhà chính bởi 1 hành lang kín.Căn phòng đó Huệ cũng chưa biết để làm gì,nhưng căn phòng đó luôn khóa.Tuy có thể đi lại tự do trong nhà dưới nhưng các cô gái ko được phép đi lên nhà trên hay ra ngoài vườn.Họ chỉ có giới hạn trong căn nhà này,các cửa ra vào luôn khóa và có người đứng gác.Các cửa sổ bằng gỗ luôn đóng chặt và cài ở ngoài.Cho nên việc ra ngoài là bất khả thi.
  “Cho nên cậu đùng có làm việc dại dột” Huệ nói vừa tô son môi vừa nhìn qua tấm gương nói với Minh.
  “Ko còn cách nào khác sao?” Minh hỏi với ánh mắt có chút thất vọng.
  “Ko!Cậu nghĩ mình có thể chọi lại đám bảo vệ ngoài kia sao?” Huệ hỏi “Mà đâu chỉ có 1 tên,chỉ cần chúng kêu lên thì thế nào cũng có ít nhất chục tên chạy tới ứng cứu.Nghe mấy chị giúp việc nói nếu bị bắt được chắc chắn sẽ rất thê thảm,và chưa từng ai có thể trốn ra ngoài.”
  “Nhưng dù có hoàn hảo đến đâu chắc chắn cũng có khuyết điểm ở đâu đó!” Minh nói tay chống cằm suy nghĩ,hiện tại cô nên làm gì.
  Quay người lại nhìn thẳng vào phía Minh,Huệ hơi nghiêm mặt nhéo vào vết thương vẫn chưa lành vì thắt lưng da của Minh “Như vậy rồi mà cậu vẫn chưa sợ sao?”
  “Au.. Cậu làm mình đau đấy!” Minh xị mặt xuống nói giọng nũng nịu. “Đau chết được ko biết tới bao giờ mới lành hẳn đây!”
  “Chắc sẽ mất 1 thời gian đó!Nhưng cậu cũng thật ngốc!” quay trở lại nhìn vào gương,Huệ lau lau maccra vừa nói tiếp “Tại sao cứ phải chống đối tới cùng như vậy!Yên phận có phải tốt hơn ko?Dù sao lấy được 1 ông chồng giầu cũng chẳng có gì là thiệt cả!”
  “Rõ ràng bọn họ buôn bán phụ nữ!” Minh cự lại giọng hơi thấp xuống cuối câu.
  “Cái gì mà buôn bán phụ nữ!Cậu nói hơi quá đó.Mình ở đây chỉ là do mình muốn lấy chồng giầu có!” Huệ hơi phật ý trả lời.
  “Tại sao cứ phải lấy chồng giàu?” Minh nhíu mày như ko đồng ý với ý kiến này của Huệ.
  Quay người lại nhìn thẳng vào con bé với thân hình thiếu nữ và tư tưởng của 1 đứa trẻ ngây thơ.Vừa mỉm cười vừa lắc đầu,Huệ rời khỏi bàn trang điểm tiến tới cầm lọ maccra gõ vào đầu Minh “Cậu đúng là trẻ con.Chúng ta đều là phái yếu dựa vào đàn ông thì có gì xấu.”
  “Kể cả 1 người mà cậu ko yêu?”
  “Hahahaha cô gái bé nhỏ!Cậu dám chắc lấy 1 người cậu yêu là tốt sao?Những gã đàn ông bây giờ ko có 1 người yêu và mấy người tình thay đổi thì cũng là dạng đồng tính.Cái gọi là tình yêu chỉ có trong ảo tưởng thôi nhóc ah.Vậy tại sao phải bán mạng vì những người ko xứng đáng như thế?” Huệ vừa cười vừa nói.
  “Nhưng mà ..” Minh vẫn có chút ko đồng tình.
  Đặt hai tay lên vai cô,hướng khuôn mặt thanh tú của mình nhìn thẳng vào cô “Minh à,bây giờ là thời đại của tiền.Ko có gì trung thủy bằng tiền đâu.Đừng bao giờ tin vào cái gọi là tình yêu của đàn ông.Vì thứ câu nhận lại chỉ là sự phản bội thôi.Ko như tiền,ko bao giờ phản bội lại cậu.Hơn nữa nếu cậu ko có tiền cậu sẽ phải sống như thế nào đây?Tình yêu ko phải là cơm ăn,lún sâu vào nó chỉ khiến mình chết đói và bị xem thường thôi!” Mỉm cười dịu dàng như thường nhật Huệ vẫn hay cười “Cậu nên ngủ đi!Mình cũng đi ngủ đây!” và Huệ bước về phòng.
  1 giờ sáng,Minh vẫn ko thể ngủ được.Những lời nói của Huệ làm cho cô suy nghĩ.Ko phải là Huệ nói ko đúng.Minh cũng ko phải là 1 tín đồ của tình yêu,càng ko phải là 1 con mèo mơ mộng.Nhưng ko phải vì thế mà cô khác với những cô gái khác.Dù cô ko tin truyện cổ tích nhưng cô vẫn hy vọng rằng mình ko rơi vào 1 hôn nhân gượng ép.Chả có ai muốn lấy 1 người mà bản thân mình ko tự nguyện.Nhưng cái ánh nhìn le lói chút oán hờn và đau khổ của Huệ làm cho cô biết rằng,trái tim của Huệ đã từng bị tổn thương thế nào.Minh chưa từng vướng vào chuyện tình cảm,nên cô cũng ko biết bị phản bội thì sẽ đau khổ như thế nào.Cô thậm trí còn ko biết yêu 1 người là như thế nào.Ko phải cô ko có người để ý.Ở trường có ko ít chàng trai muốn làm quen với cô,họ tìm cách xuất hiện ở những nơi cô xuất hiện,tìm số điện thoại của cô để nhắn những tin nhắn tán tỉnh.Nhưng càng như thế lại càng làm cho cô muốn tránh xa họ hơn.Thậm trí có tên điên rồ còn tặng hoa chặn đường cô..Nhưng thật sự cô hoàn toàn ko hiểu thế nào là yêu và thế nào là bị phản bội.Tiếng đồng hồ tích tắc đều điều cứ trôi theo từng suy nghĩ của cô.Và cô chìm dần vào giấc ngủ lúc nào bản thân cô cùng ko hay.
  “Chuyện gì ồn ào vậy?” vừa dụi mắt vừa cau mày Minh lồm cồm bò dậy khỏi tấm chăn ấm áp.Ngái ngủ nhìn ra chiếc cửa đang bị đập rầm rầm,tự hỏi có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ.Bò khỏi cái chăn bước ra gần cửa.
  “Minh mau thay đồ đi” vừa mở cửa Huệ vừa lao vào phòng với vẻ phấn khởi và hào hứng.
  “Thay đồ?..Chuyện gì vậy Huệ??” Minh còn đang lơ mơ vẫn chưa tỉnh hẳn nên chưa kịp bắt kịp với tiến độ thần tốc của Huệ.
  Ngồi trên chiếc đệm của Minh,Huệ vừa lôi đồ từ 2 chiếc túi ra.Cô hào hứng nói với Minh “Còn làm gì đó?Lại đây!Hôm nay là ngày chúng ta được chụp hình đó!”
  “Chụp hình?CHuyện gì vậy?” khuôn mặt của Minh méo xẹo đi nhìn lúc này ko khác rì con khỉ trong sở thú,cô hoàn toàn ko hiểu đống quần áo đó từ đâu chui ra.
  “Mau lại đây” vừa nói Huệ vừa lôi tay Minh về phía mình.
  “Chuyện..Chuyện gì vậy?” vừa bị kéo tay đi Minh hoàn toàn ko hiểu gì hết,thì Huệ đã rút cây lược chải mớ tóc dài của cô.Minh đột nhiên cảm thấy mình như sắp khóc.Thường ngày chị gái cô vẫn thường chải tóc cho cô như vậy.Hình như con mắt mèo đã to nay lại càng như to hơn mọng nước.
  “Hôm nay là ngày chúng ta được chụp hình.Quần áo họ cũng chuẩn bị hết rồi!Toàn đồ đẹp à!Mình đã nhanh tay lấy 1 bộ đảm bảo rất hợp với cậu!” Huệ nói với giọng rất hào hứng vì cô chỉ có thể nhìn thấy Minh từ đằng sau,cô ko hề thấy khuôn mặt mọng nước của con mèo nhỏ nhớ nhà.
  “Nhưng tại sao lại chụp hình?” Minh hỏi sau khi đã chấn ấp được hoàn toàn cơn nhớ nhà ập tới bất chợt này.
  “Thì chúng ta cũng cần pr chứ.Họ chụp ảnh chúng ta cho vào 1 quyển album cho khách hàng chọn.Nếu ko thì làm sao người ta biết mặt chúng ta thế nào đúng ko?” Huệ trả lời thản nhiên.
  Minh quay mặt lại,nhìn Huệ với con mắt ko tin nổi vào mắt mình.Mấy cô gái ở đây nghĩ gì vậy?Họ bị đem bán như hàng hóa mà còn tỏ ra rất hài lòng và háo hức vì điều đó ư?Trời ạ!!Có phải não họ có vấn đề rồi ko?Hay cô đang ở 1 thế giới nào đây?!
  Dường như hiểu được cái băn khoăn trong ánh nhìn của Minh,Huệ nhíu mày giơ chiếc lược về phía Minh “Nè cậu đang nghĩ chúng tôi thật khó tin phải ko?Chúng tôi tới đây vì muốn tìm 1 ông chồng giàu có!Điều đó có gì là xấu?”
  Minh hơi bối rối vì cô biết cô đang chạm tới lòng tự trọng của cô bạn thân “Ko..Mình ko có ý gì..Chỉ là tại sao phải cần qua tay những tên xã hội đen này?Mà ko tự làm quen với họ?”
  “Tự làm quen?Cậu nghĩ những đại gia này dễ làm quen vậy sao?Họ chỉ tới những nơi sang trọng đắt tiền,mà thật sự để được vào đó là điều ko thể với chúng tôi!Và để được họ nhìn thấy còn khó hơn nữa.Tuy là chúng tôi ở đây được xem là bị bán đi,nhưng ít nhất qua tay những người có thể lực tốt hơn nhiều là qua tay những kẻ chẳng có đồng xu.”
  “Mình xin lỗi!!” Minh chỉ có thể cúi gằm mặt và nói được lời này.Cô hiểu đất nước này còn nghèo,và xã hội thì luôn có mặt trái của nó.Đồng tiền giờ có trọng lượng hơn bất cứ thứ gì.Cô ko phải là 1 tiểu thư nhà giàu,nhưng sinh ra và lớn lên ở thành thị,dẫu sao cũng tiếp xúc với cuộc sống hiện đại hơn là ở những vùng quê nghèo.Tư tưởng cũng rộng mở hơn.Và cô ko đến nỗi ko có tiền để trang trải cho cuộc sống.Dù rằng cô có làm việc vất vả nhưng cô biết cô sống tốt hơn những cô gái ở đây rất nhiều.Cô đến đây ko phải tự nguyện như họ,và cô lại càng ko có quyền gì để phê phán người khác,bởi vì cô ko có tư cách nói điều đó.Với 1 người ko sống trong hoàn cảnh phải bán thân để có vương lên trong cuộc sống như cô,thì lấy tư cách gì đây.Thật sự dù những cô gái ở đây ko mấy yêu quí cô,hay họ ko có thiện cảm với cô,cô biết.Vì họ thường to nhỏ rì rầm rì đó về cô và chuyện thiếu gia này nọ,nhưng cô thật sự khâm phục họ.Họ dám từ bỏ rất nhiều thứ mong cầu cuộc sống tốt hơn.Nhưng những tư tưởng tiến bộ về pháp luật vẫn làm cho cô đôi lúc sa đà vào những điều cô nghĩ là khó tưởng tượng.
  Nhìn khuôn mặt cúi gằm của cô,Huệ nhắm mắt lại thở dài rồi nói tiếp “Được rồi!Tớ biết cậu ko có ý coi thường bọn tớ!Chỉ là đừng nhìn tớ bằng ánh mắt ngạc nhiên đó.Được chứ?”
  “Mình xin lỗi!!” Minh ngước lên nhìn Huệ với con mắt to tròn ngước lên trên,trông ko khác rì bộ mặt đáng yêu của chú mèo trong sherk.Nó cũng có 1 sức sát thương nhất định với những người đối diện,mặc dù chủ nhân của bộ mặt đó có vô tình tấn công hay cố ý.
  :3
  Huệ nhắm mắt ngó lơ đòn tấn công đầy uy lực đó “Được rồi chúng ta phải chuẩn bị thôi!Sắp tới giờ chụp rồi!!”
  “Mình ko đi được ko?” Minh hỏi với vẻ mặt của con mèo con đáng yêu.
  Huệ đành phải ngó lơ ra chỗ khác và tiếp tục “Ko được!Ko được thiếu bất cứ ai!!” giọng Huệ nghiêm trang giở truyền lại thánh chỉ của 1 tên nào đó,và tiếp tục chải mớ tóc dài của Minh.
  “Mình ko đi đâu!” cố thoát ra khỏi cuộc chiến vô nghĩa này.Minh giãy dụa,Huệ kèm chặt tay qua vai Minh để giữ cô lại nhưng Minh nhanh chóng thoát ra được.Cô chạy từ chỗ này sang chỗ khác.
  “Cậu.. cậu có đứng lại ko?” Huệ vừa thở hổn hển vừa chạy theo Minh khắp phòng.
  “Ko!Tuyệt đối ko?” Minh cương quyết,với vẻ mặt phụng phịu.
  “Đứng lại!Tôi bảo câu đứng lại!!” Huệ vẫn ra sức ra lệnh nhưng cô biết tất cả là vô vọng.
  Trong 19 năm qua suốt thời gian thành niên,Minh đã quá quen với kiểu chạy khắp nhà như vậy.Minh có làn da trắng mịn,dù ko phải là trắng hồng như em bé nhưng cô cũng khá là trắng trẻo.Một đôi mắt đen thông minh,và khuôn miệng nhỏ xinh.Minh ko phải là 1 cô gái đẹp,nhưng cô có 1 khuôn mặt baby non nớt và trông cô vô cùng đáng yêu.Điều đó làm người nhà của cô càng liên tưởng tới 1 con mèo con nhỏ đáng yêu.Nhưng con mèo nhỏ này ngoài việc thích tắm táp ngâm mình trong nước nóng như loài mèo vốn sạch sẽ thì lại ko hề có hứng thú với mỹ phẩm.Ko bao giờ dùng phấn và chẳng bao giờ quá bận tâm tới quần áo.Ko mặc váy và những thứ cản trở cho việc chạy nhảy.Nên mỗi lần chị gái cô muốn dẫn cô tới 1 bữa tiệc hay cố gắng trang điểm cho cô thiệt đẹp thì cô chạy trốn.Thứ duy nhất cô hay dùng là son môi chỉ để cho đỡ bị nứt nẻ vào mùa đông.Trong tủ quần áo của cô hầu hết là quần bò hoặc quần sóc cho mùa hè.Đơn giản và nhanh gọn đó là sở thích của Minh.Ko phải cô ko nữ tính.Cô thường mặc những chiếc áo ôm sát vừa khỏe mạnh vừa nữ tính chỉ đơn giản cô ghét phiền hà khi phải mất quá nhiều thời gian cho vẻ ngoài của mình.Và nhất là kẻ thù của cô là giày cao gót.Với 1 chiều cao ko quá khiêm tốn.1m66 đó là số đo cô đo đợt kiểm tra sức khỏe gần đây nhất,nên hầu như cô hoàn toàn ko có nhu cầu cao hơn nữa.Chỉ đi giầy thể thao hoặc giầy bệt nên việc đi giày cao gót với cô đúng là cực hình.Vừa mỏi chân,đau chân,lại luôn ngã.Cho nên lần này Huệ nói tới trang điểm và quần áo dĩ nhiên là cô sẽ chạy rồi.
  Sau 1 hồi đuổi bắt chán chê,Huệ đã mệt nhoài “Là cậu ép mình đó!” nhìn thấy ánh nhìn sát thủ trong khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ của Huệ,Minh nuốt nước bọt cái ực như con dao đang kè vào cổ.Giác quan của cô nói với cô rằng,cô sắp gặp rắc rối to rồi!!!
  =.=’
  Mở toang cửa căn phòng của Minh,Huệ bước ra ngưỡng cửa và gọi với ra ngoài “Chúng ta có rắc rối ở đây!!”
  Các cô gái đang đi lại dọc hành lang hào hứng quay lại nhìn thấy cái bộ dạng luộm thuộm của Minh trong chiếc áo phông nhàu và chiếc quần vải dài đang đứng ở góc phòng cảnh giác,họ nhướng mày 1 cách khinh thường,và tiến lại phía Huệ.
  “Chuyện gì?Cái con bé đó lại gây chuyện sao?” 1 bà chị nói với cái đầu ngẩng cao và hướng mắt xuống dưới nhìn Minh vẻ khinh thường.
  “Phải rắc rối lớn!Cô ấy ko chịu thay đồ!” Huệ nói với khuôn mặt chán chường đưa mắt nhìn Minh.
  Lúc này áp sát toàn thân mình vào tường,hai tay dang rộng như tìm khe nứt để chạy trốn nhưng Minh biết ko còn đường trốn nữa rồi.Con mèo nhỏ đang bị bao vây bởi 4 kẻ địch hoàn toàn ko nhẹ cân chút nào.Cửa ra duy nhất đã được chắn giữ.Cô hoàn toàn bất lực.Khuôn mặt mếu máo “Làm ơn tha tôi đi mà !!” Minh nói giọng yếu ớt.
  “Ko thể để 1 người làm ảnh hưởng tới cả bọn này được!Cô bị đánh ko sao nhưng chúng tôi ko muốn bị đánh như cô” 1 cô gái khác lên tiếng giọng lạnh băng và khinh thường.
  Lúc này con mèo nhỏ chỉ biết ngước con mắt vô tội nhìn trời!Hy vọng có phép màu xảy ra khi kẻ địch càng ngày càng tới gần!!! Cứu con với,thượng đế!!
  .>””””””””<.

  Giữa hành lang nối liền nhà dưới và nhà trên là 1 hành lang dài,chạy dọc theo dãy hành lang đó có 1 căn phòng ít khi được mở cửa.Đó là 1 căn phòng sạch sẽ,với sàn lát gỗ 1 tấm phông trắng to bên,với đèn sáng và những tấm phản quang.Đối diện phía cửa,nằm phía phải của tấm phông là 1 chiếc bàn với những ống bút,1 màn hình máy tính và bên cạnh chiếc bàn là 1 chiếc máy in màu.Đối diện chiếc phông trắng là 1 chiếc giá đỡ máy ảnh đã sẵn sàng.Đằng sau chiếc máy ảnh đối diện tấm phông là 1 chiếc gương lớn trải dài từ phía cửa tới hết tường bên kia.1 anh chàng với chiếc quần âu là lượt và chiếc áo sơ mi sọc xanh phanh ngực đang ngồi trên chiếc ghế tựa đang ngồi ung dung lau chùi ống kính chiếc máy ảnh của mình.Chờ đợi những cô gái.Còn phía sau của chiếc gương là 1 căn phòng nhỏ được ốp gỗ tới tận trần,trông vô cùng cấm cúng.Sát tường kê 1 bộ sopha màu đen bóng,bên cạnh là chiếc bàn với những bóng đèn trắng mờ hất ánh sáng lên người con trai đang ngồi thong dong trên chiếc ghế êm ái.Anh ta lạnh lùng cầm cốc rượu đưa lên miệng trong lúc chờ đợi.Đảo con mắt của mình qua tấm kính trong suốt thẳng sang phòng chụp ảnh,nhìn gã thợ chụp bảnh bao đang cẩn thận miệt mài với cái ống kính đen xì của gã,rồi đưa mắt nhìn ra phía cửa “Gã đó có thể tin được ko?”
  “Đại ca anh an tâm,hắn ta là dân chuyên nghiệp.Hơn nữa chỉ cần cho gã ít tiền là được.Đảm bảo an toàn!” Luân khẽ cúi người trả lời với khuôn mặt hớn hở.Hôm nay lại được xem show trình diễn rồi.Thường thì các món hàng đều có thể qua tay anh được,hoặc thi thoảng đại ca cũng có cho gọi 1 vài cô làm vợ vài ngày.Cái thế giới của xã hội đen ko có cái gọi là chúng thủy hay duy nhất,chỉ có thứ gọi là cần đáp ứng nhu cầu.Vậy thôi.Mọi người đều nói sau lưng mỗi người đàn ông thành đạt là 1 người phụ nữ giỏi giang,nhưng với xã hội đen thì ko cần bất cứ người đàn bà nào cả.Họ tự cho như thế mới là cái nhất ở trên đời.Mỗi lần tới ngày chụp ảnh,thì các món hàng lại được sắm sửa cho những bộ váy áo để diện,tất nhiên vào cái thời buổi này nếu ko mông má cho chúng 1 chút thì làm sao bán được với giá hời.Quần áo thường là do 1 vài người có trách nhiệm mang tới.Tùy từng đợt,có những khi ko kiếm được quần áo hợp thì họ sẽ mang đợt khác tới.Chụp ảnh cũng tốn khá nhiều thời gian chỉ vì lý do này.Nhưng lần chụp nào các món hàng cũng cố hết sức cho mình càng đẹp càng tốt.Cho nên đàn ông mà,gái đẹp tất nhiên là nhìn thích mắt rồi.
  “..”
  “Đại ca.. có cần em lấy thêm cho anh điếu thuốc ko?” nhìn thấy cái ngáp dài của Tú Triết Nam liền nói.
  “Thôi khỏi.Con nhỏ đó định uốn éo tới bao giờ!Người tiếp theo đi!” lấy tay xoa xoa thái dương,Triết phẩy phẩy tay ý nói Nam đi làm việc.
  “Vâng!” Nam cúi người khẽ chuồn ra ngoài cánh cửa.
  Trái với cửa của phòng chụp ảnh thông bên hành lang của nhà dưới,thì cảnh cửa của căn phòng sau tấm gương lại ăn thẳng vào nhà chính.
  “Lần nào chụp ảnh cũng vậy hả?” Tú Triết quay lại nói vơi Luân,giọng chán nản.
  “Đại ca,anh ko thấy cô ta thể hiện tốt sao!” vẫn đang dán mắt qua tấm kính,Luân theo dõi từng hành động của cô gái đang đứng trước ống kính.
  “Tốt cái nỗi gì!Uốn éo cả tiếng đồng hồ.Có gì cần cũng nhìn thấy hết rồi,thế này thì còn cha nào thèm mua.Dẹp.Người tiếp theo đi!” Tú Triết ko giấu vẻ bực bội.Anh lấy tay day thái dương cho cơn nhức đầu vì mấy kẻ bại não qua đi,mắt nhắm nghiền lại,hy vọng cái thời gian này mau qua đi.Thật nhàm chán.
  Nam đã xuất hiện ở trong phòng chụp.Anh ta tới nói thầm thì vào tai tên thợ chụp ảnh.Hắn vội vàng bảo cô gái đang tiếp tục với tư thế khoe nội y với chiếc váy ngắn ra ngoài.Cô ta liền đứng dậy,trong ánh mắt có chút hối tiếc,nhưng vẫn ko quên thể hiện cái dáng đứng mơn trớn của mình thêm 1 lần nữa,rồi mới thu chân đẩy cửa bước đi.Đúng lúc đó thì…
  “…Aaaaaaaaa!!” một tiếng hét làm phá tan sự yên tĩnh,Tú Triết mở choàng mắt ngẩng đầu lên tìm kiếm nguyên nhân,và điều anh thấy là..
  Đang cố gắng như con mèo bấu chặt vuốt sắc của mình vào thành cửa,Minh đang bị Huệ cố gắng đẩy vào.Kháng cự 1 cách tuyệt vọng Minh nhắm nghiền 2 mắt lại ôm chặt lấy cánh cửa gào thét “Mình ko vào đâu!Ko vào đâu!”
  “Cậu ko nhanh lên còn những người khác nữa đó!” Huệ chống 2 tay vào hông.Huệ diện 1 cái váy hồng ôm sát phần ngực và suông dài tới gối trong cô ko khác gì một bông hồng xinh xắn với mái tóc cuốn hơn quăn quăn.Chiếc môi hồng mềm mại phủ 1 lớp son bóng màu cam thanh thoát.Trông cô như 1 cô tiểu thư con nhà quyền quí thanh tao.Cô nghiêm túc nói với Minh “Cậu đang cản trở người khác đó!”
  Vẫn đang nhắm nghiền đôi mắt bướng bỉnh “Cậu có thể vào trước,mình hoàn toàn ko phiền đâu!!”  >”<
  “Cậu nói gì?Ak mọi người tới giúp 1 tay nào!” Huệ quay lại trong khi 1 tay đang cố gỡ bàn tay đang bám chặt lấy cánh cửa của Minh ra.Nghe nói tới điều này các cô gái khác thở dài rồi cũng xúm lại kẻ cầm tay,kẻ kéo chân.
  Tú Triết đã hoàn toàn tỉnh táo và ko khỏi bật cười vì cái dáng ôm cọt như con mèo sợ chết của mèo nhỏ.Luân thì cũng ko biết nên cười hay nên khóc khi nhìn thấy cảnh 1 cô gái mặc váy hai chân gấp khúc ôm chặt lấy cánh cửa.Hoàn toàn chẳng hợp với bộ trang phục chút nào.
  Người ta vẫn bảo “một cây làm chẳng nên non,ba cây chụm lại nên hòn núi cao”,thật chẳng sai bao giờ.Với sức mạnh của đoàn kết,con mèo nhỏ hoàn toàn ko phải là đối thủ của các cô gái.Cuối cùng sau 1 hồi nhổ cải lên thì cây cải đã bị bật gốc,và ngã xoãng soài trên sàn.
  “Cô ko sao chứ?” tên thợ chụp ảnh đưa tiến tới hơi cúi người xuống hỏi.
  Đang ngồi quay lưng phía tấm kính cô ngước lên nhìn tên thợ chụp anh khẽ nhíu mày,cô ko thích cái gã bảnh chọe từ đầu tới chân này.Trông hắn có gì đó đáng ghét và .. Thôi được rồi,dù sao ko thể phủ nhận,bất cứ gã nào ở đây cũng đều làm cô thấy đáng ghét.Chúng là xã hội đen mà phải ko?!
  :-<
  Thịch..
  Có cái gì đó chậm mất 1 nhịp.Dừng lại rồi lại đập rộn ràng.
  Hãng lông mi đen thường ngày của cô giờ hơi cong cong,do macra của Huệ chải chuốt,làn môi nhỏ xinh hồng bóng mềm mại,1 màu hồng cánh sen nhẹ nhàng,đôi mắt của cô thường ngày tuy ko to nhưng giờ đã trông càng ngây thơ đáng kể.Trông Minh như 1 cô búp bê nhỏ bé.Với 1 chiếc váy voan trắng tinh,chiếc váy ko tay ôm quay bộ ngực trắng của cô để lộ đường cong nhờ chiếc bra tôn dáng,dưới ngực được thắt 1 sợi dây đen xinh xắn,ngoài ra vì ngoài phần ngực khá vừa ra thì chiếc váy hơi quá rộng với Minh,vì cô thuộc dạng người có ngực nhưng vòng eo lại nhỏ,nên Huệ đã nghĩ ra 1 cách,cô lấy 1 chiếc dây nhỏ thắt vòng rùi chéo hình chữ x để phần váy dưới ko xòe ra mà hơi ôm để khoe cái eo nhỏ nhắn của mèo nhỏ.Chiếc váy để lộ ra cặp chân dài trắng trẻo của Minh.Huệ rất hài lòng với tác phẩm này của mình.Vì Huệ coi Minh cứ như con búp bê của mình vậy,dễ thương và xinh xắn .Huệ trang điểm cho Minh như vậy càng khiến cho các cô nàng khác ghen tị hơn nữa.
  X3
  Khẽ lắc đầu vẩy đi sự ngây ngất vừa choáng ngợp trong lòng mình.Cố tìm ra sự bình tĩnh và điềm đạm hàng ngày,anh lén quay sang nhìn Luân xem liệu tên này có nhìn thấy 1 thoáng bất thường của anh hay ko,nhưng điều anh nhận được ko khiến anh thoải mái chút nào.
  “Đại ca.. Cô ta thật sự dễ thương quá!!” Luân nói đầu vẫn đang hướng về phía tấm gương,mắt dán chặt vào khuôn mặt tức tối của cô gái,chiếc mồm vẫn đang há hốc.Ko phải chưa từng nhìn thấy gái đẹp,làm nghề buôn bán này nếu ko phải gái đẹp thì làm sao có thể bán được,nhưng loại con gái trong ngây thơ và dễ thương như con nhà hiền lành thì mí thấy lần đầu.Mà lại còn có 1 thân hình ko tệ nữa chứ.Những cô gái con nhà lành như vậy lần đầu tiên xuất hiện ở đây.
  “Ngậm miệng lại được chưa?Nước dãi sắp chảy xuống sàn rồi đó!” Tú Triết nói với con mắt chỉ mở 1 nửa “Cô ta có gì mà dễ thương chứ?” anh chống cằm vẻ khó chịu nhìn về hướng cô gái.
  Ngó lơ bàn tay chìa ra đỡ mình dậy,Minh tự đứng dậy và kéo lại chiếc váy cho thẳng xuống.Cô hoàn toàn ko để mắt tới Nam và tên thợ chụp ảnh đang nhìn cô chằm chằm.Thấy rằng sự tử tế của mình ko được đáp lại,phó nháy rút bàn tay lại lau lau vào chiếc quần âu “Ờ cô ko sao chứ?” giống như 1 hình thức chữa ngượng.
  Minh ko buồn trả lời vần tiếp tục nhìn chiếc váy mình đang mặc,xem cô này cô giống cái gì chứ.Nhưng ít nhất có 1 điều tốt nhất mà Minh cảm thấy hài lòng đó là,ít nhất cô ko phải mang đôi giày cao gót nào cả.Nhìn những ngón chân của mình đang cử động,cô khẽ mỉm cười.
 Tách!
  “Gì vậy?” Minh ngơ ngác khi cô nghe thấy tiếng động gì đó,cô ngước mặt lên và ..
  Tách..
  Từ lúc nào gã thợ chụp ảnh chuyên nghiệp đó đã nhanh tay mà chớp lấy những giây phút đáng nhớ đẹp mê hồn.Thật sự anh ta cũng có chút ngây ngất với cô gái này.Dễ thương như 1 con búp bê sứ,khuôn mặt khi cô ta vô tình ngước lên,dù nhìn qua 1 ống kính dày nhưng anh cũng vẫn thót tim lại.
  “Làm cái gì vậy?” Minh tức giận.
  Thậm trí cô ta cũng sở hữu 1 giọng nói trong trẻo lạ thường,anh thợ chụp ảnh thấy vậy.
  “Tôi hỏi anh đang làm gì?” nhìn thẳng vào mắt tên đang cầm cái máy ảnh trong tay giận dữ,cô ko chắc hắn đã chụp những gì.Nhưng bức ảnh chụp thốc từ trên xuống để nhìn thấy vòng 1,hay bất cứ thứ gì bậy bạ,cô nghĩ vậy.Tên khốn này dám làm thế lém.
  @___@
  “Tôi chỉ chụp ảnh thôi!” anh trả lời vẫn ko rời ánh mắt khỏi cô,ngay cả khi cô ta nhíu mày tức giận,cũng giống 1 con búp bê đang xị mặt vô cùng dễ thương.
  Tú Triết thật sự ko thích cái tên chụp ảnh đó,ko phải việc hắn có đáng tin hay ko,mà là cái kiểu hắn nhìn cô gái đó.Từ lúc cô ấy ngước mắt lên,hắn đã ko rời mắt khỏi cô ta kể cả khi hắn ra lấy máy ảnh.
  “Đưa tôi xem!” Minh nói.
  “Ko được!” hắn trả lời mắt vẫn gián vào từng biểu hiện trên khuôn mặt cô.
  “Tôi bảo đưa đây!” cô gái tiến lại gần giơ bàn tay ra ý chỉ anh ta hãy đưa cho cô xem.
  Nhưng hắn lại càng lùi lại cô lại càng tiến tới gần,bàn tay của Tú Triết siết chặt.Đôi mắt dõi theo cô gái đang tiến lại kia.Nam bây giờ đã trở lại phòng,nhìn thấy khuôn mặt của Tú  Triết anh tự hỏi sau khi anh rời khỏi căn phòng đó đã có chuyện gì xảy ra.Anh quay đầu nhìn qua tấm kính và anh thấy..
  Cô gái nắm lấy máy ảnh của hắn ta,nhưng hắn ta kéo lại.Và theo đà cô khẽ lao người về phía hắn.Hắn đỡ lấy cô và nghe đâu đó mùi hương thơm dịu dịu lan tỏa.
  Bùm..
  Tất cả bùng nổ trong cái đầu đang nóng phừng phừng “Hắn ta dám đụng tới đồ của anh!” bàn tay siết chặt đỏ lừ,bàn chân anh đứng dậy khỏi ghế.Lý trí nói rằng hãy ngồi xuống,nhưng bàn chân thì lại ko nghe lời của đại não như ngày thường.
  Nhưng anh dừng lại..
  Giật mạnh bàn tay đang giữ vai mình của tên ẽo ợt,Minh đạp mạnh vào chân hắn.Khi hắn cúi xuống ôm chân cô đá thêm 1 cú vào trọng tâm của hắn.Làm hắn chỉ còn biết bò lăn ra sàn chảy nước mắt bất lực.
  Anh bật cười..Cô ta quả là 1 con mèo ko hiền lành gì cả.
  “Thật tội nghiệp!” Luân khẽ nheo mắt vẻ thương sót nhưng giọng nói lại đầy hứng thú.
  “Phải chắc chắn là đau lắm!” Nam đồng ý vẫn tiếp tục dõi theo trò hay.
  “Đúng thế.Đau đến nỗi ko biết phải làm sao ý chứ!” Tú Triết vừa cười vừa nói.
  “Đại ca,anh nói như là anh biết rõ lắm vậy!” Nam quay ra nhìn Tú Triết nhíu mày thêm vẻ chọc ghẹo.
  Ngây người vì lời nói lỡ lời của mình,làm sao có thể cho họ biết,anh bị cô sát thủ ngay trên giường của mình mà ko thể làm gì cô chứ?Thật quá mất mặt “cậu.. cậu nói gì?Tôi.. tôi chỉ đoán thôi!”
  Vẻ lúng túng của Triết phản bội ngay chủ nhân của chúng,và chẳng khó gì nhận ra điều đó,nhất là với mấy an hem đồng cam cộng khổ này.Cùng lúc Luân cũng hướng ánh mắt đầy dò xét quay lại nhìn Tú Triết.
  “Nhìn gì?Xem ra buổi chụp hình hôm nay đến đây thôi!Đưa hắn ta về nghỉ đi,và nhớ mang hết số hình tới cho tôi!” Tú Triết ra lệnh và đứng phắt dậy đi về phòng mình.
  Cánh cửa đóng lại với gương mặt khó chịu của Tú Triết,ko biết phải diễn đạt cảm giác của mình lúc này thế nào.Nghĩ tới cảnh tên phó nháy đó thì có chút ko vui,nhưng cô ta quả thật là 1 con mèo đỏng đảnh.Đột nhiên anh tự mỉm cười. Cô ta dễ thương như vậy,đã cho tên háo sức 1 bài học thật khiến anh hả dạ nhưng dường như đó ko phải điều khiến cho anh vui nhất. Hôm nay hình như anh nhìn thấy 1 con người khác của cô,dễ thương và mong manh.Và con người dễ thương đó,là của anh.Món hàng chỉ thuộc về anh.Điều đó làm cho tâm trạng của anh đột nhiên tốt hơn hẳn.

  “Thật là bực mình!” Minh nghĩ thầm trong đầu,người ta nói con trai là động vật chỉ suy nghĩ bằng thân dưới thật chả sai chút nào.Toàn là 1 lũ khốn.
  “Bực bội đủ chưa?” Huệ đứng ngoài cánh cửa nói vọng vào với gương mặt chán chường nhìn cô gái đang ngồi bệp dưới đất cố hết sức lau chùi son phấn trên mặt 1 cách vụng về.
  Minh ngước lên với con mắt như cầu cứu vì cô hoàn toàn ko biết phải làm sao với gương mặt của mình hiện tại. “Có thể giúp mình ko?” Minh nói giọng lí nhí vì cô biết mình vừa gây ra chuyện gì.
  Thở dài và nhăn mặt là biểu hiện xuất hiện trên gương mặt của Huệ lúc này.Cô ngồi xuống cầm lấy bông tẩy trang của Minh và bắt đầu lau cho Minh.Im lặng Huệ ko nói gì nhưng Minh biết cô vừa làm gì,nên cô hoàn toàn ko dám nhìn thẳng vào mặt Huệ,mà đảo mặt nhìn đi nơi khác.
  “Biết lỗi rồi sao?” Huệ nói,lấy 1 miếng bông khác trong gói ra và tiếp tục lau.
  “Xin lỗi!” Minh thở dài và cúi gầm mặt.
  “Thôi!Bỏ đi!Dù sao cũng lỡ rồi.” Huệ nói với giọng nói chán nản.Dù sao thì buổi chụp hình cũng ko thể tiếp tục với 1 tay chụp ảnh thậm trí còn ko đứng vững nổi.Vậy là những cô gái sẽ phải chụp thêm 1 ngày nữa.Dù sao thì việc đó cũng ko quá tệ,vì ăn diện là sở thích của con gái.
  Nhưng mà dù vẫn biết có chụp ảnh thêm 1 ngày nữa cũng ko sao nhưng các cô gái vẫn chĩa mũi rìu vào phía Minh.Nếu là người khác có lẽ họ sẽ cho qua nhưng là cô thì điều đó khó có thể xảy ra được.Họ cho rằng từ khi cô tới đây thì mọi chuyện trở nên rắc rối.1 số hàng còn chưa bán được nhận xét rằng cô ta là cô gái phiền phức nhất họ từng thấy,mấy người giúp việc thì cho rằng cô ta thật sự đáng thương vì chưa bao giờ họ thấy có cô gái nào lại bị đánh đập dã man tới thế.Họ nghĩ cô ko phải là 1 cô gái xấu,vì cô luôn là người cảm ơn mỗi khi họ đưa cơm tới,luôn xếp bát đĩa gọn gàng và còn rửa sạch khi đưa các cô dọn dẹp,luôn tự mình giặt giũ bộ đồ của mình và ko bao giờ để các cô phải lau dọn phòng mình.Họ nghĩ rằng cô thật sự là cô gái tốt nhất trong đám con gái từng ở lại đây.Những cô gái này thường chỉ biết có son phấn và tìm mọi cách để được ông chủ chú ý.Họ ko bao giờ dọn dẹp,ko bao giờ giặt đồ,càng ko bao giờ rửa bát của mình.Thật tội nghiệp khi cô gái đó lại bị bắt tới đây.
  Minh biết rằng chỉ cần cô bước ra khỏi cánh cửa phòng của mình,thế nào những lời bàn tán những ánh mắt cũng đổ dồn vào cô soi mói,nhòm ngó và chỉ trích,cho nên Minh chỉ nhốt mình ở trong phòng.Ko phải cô ko dám đối mặt vì cô ko muốn tiếp tục phải nhìn thấy họ dòm ngó nữa.Vào ngày đầu tiên khi cô được trả lại từ phòng tối,2 tên tay sai của gã khốn đó đưa cô vào phòng vì cô hoàn toàn ko thể nào cử động được,ngày hôm sau cô đã nghe đủ lời bàn tán rồi.Nào là cô ta đáng đời,bị đánh thế chắc tại cô ta phạm lỗi gì rồi,rồi nào thì cô lên mặt vì được cậu chủ để ý …  Nói tới đây thì lại càng thấy bực.Để ý cái gì chứ?Cái tên đó rõ ràng chỉ muốn thảo mãn nhu cầu của hắn thôi.Hắn khác gì tên quỉ chỉ nghĩ bằng thân dưới đâu.Cô chưa bao giờ sợ đàn ông,cũng chưa bao giờ phải nghĩ tới cái vấn đề này,vì dù sao trong mắt cô cái xã hội này vẫn có kỷ cương lắm.Và con người đâu chỉ có thân dưới hoạt động,thân dưới còn được điều khiển bằng đại não cơ mà.Nhưng bây giờ thì cô tin cái câu “con trai là động vật chỉ suy nghĩ bằng thân dưới” rồi.Thật đáng ghê tởm.
  Đang nghĩ tới đây thì cửa phòng cô bật mở.Đứng ở cửa là 1 trong 2 tên đã đưa cô vào phòng,có vẻ là thân cận của tên khốn kia.Hắn nhìn cô chăm chăm mất tầm gần 1 phút rồi anh ta mới nói “Đại ca muốn gặp.Đứng dậy!”
  Trong đầu Minh nghĩ thời đại này thật là thất bại,nói năng ấp úng điệu bộ như vậy mà cũng có thể làm xã hội đen,vậy mà cũng có người sợ.Thật là đại bại rồi!!
  Luân bước tới,kéo tay cô dậy.Bàn tay Luận chạm vào làn da mượt man mát của cô,cô quay mặt nhìn anh nhíu mày.Đột nhiên làm cho anh suy nghĩ,tại sao mà đại ca lại hay tìm cô ta như vậy.Hơn nữa lại còn đánh đập cô ta rất dã man.Có lúc anh nghĩ cũng phải,lần đầu đại ca làm chuyện này gặp 1 con bé ko nghe lời phải ra oai là đương nhiên,hơn nữa đại ca ko biết cách ứng xử với phụ nữ,nhưng càng nghĩ thì hình như lại càng có gì đó ko phải.Đại ca đặc biệt để ý tới con nhỏ này.Ko phải bình thường.Hoàn toàn ko giống đại ca lạnh lùng thường ngày anh vẫn quen bao giờ.Người mà anh biết xưa nay ko quan tâm tới con gái,chỉ coi họ là hàng hóa để thỏa mãn bản thân,ko cần biết họ cảm thấy thể nào,dù được bao nhiêu cô gái vây quanh cũng ko hề biến sắc,ko bao giờ nổi cáu vì những điều họ làm.Trong mắt của Tú Triết xưa nay chỉ có huynh đệ,ko có đàn bà.Nhưng từ khi tới đây anh chở nên rất lạ.Nổi cáu ko lý do,đôi khi lại trầm  tư tới kì lạ.Và anh ta rất hay gọi cô gái này.
  Bị kéo đi 1 cách thô bạo,Minh nghĩ cái tên này tại sao lại nhìn cô 1 cách kì lạ như vậy.Nhưng chỉ im lặng và bước đi.Thật sự cô biết mình ko phải là đối thủ của hắn.Hơn nữa cô có cách nào thoát được khỏi hắn đây.Vào lúc này cô đang trong tình huống bất lợi.Cô hoàn toàn ko có khả năng phản kháng.
  Lại đứng trong căn phòng này 1 lần nữa.Cô cảm thấy khó chịu hơn lần trước rất nhiều.Ko phải vì khuôn mặt đang tức giận của tên đối diện,mà nó làm cho cô gợi nhớ tới 1 vài hành động bất minh mà cô hoàn toàn ko muốn nhớ tới đã từng xảy ra.Cô đã hy vọng mình ko phải trở lại đây 1 lần nào nữa.Đứng trên sàn gỗ đối diện là 1 tên mặt mũi khó chịu đang ngồi chễm chệ trên ghế.Một cảm giác bực bội và khó chịu sộc tới khi anh nhìn thấy Luân đang kéo tay cô đi tới hành lang.Mọi tâm trạng tốt của anh bay theo gió ngay lập tức,và giông bão từ đâu kéo tới với chớp giật ầm ầm.Cô ta ko cho anh đụng vào,nhưng lại ngoan ngoãn để Luân kéo tới đây.Có vẻ như anh đã quá đề cao cô rồi.Khó chịu.
  :-<
  Bao giờ cũng thế.Trong cuộc sống bao giờ cũng có nhưng thứ bạn ko thích.Và hắn ta,kẻ đang đứng trước mặt cô đây là kẻ mà hiện tại cô ghét nhất
  @_@
  “Cô nghĩ chúng ta đơn giản là đang chơi trò chơi thôi phải ko?Cô nghĩ bởi vì tôi quá dễ dãi với cô nên cô muốn làm gì thì làm phải ko?” anh nói ngữ âm càng lúc càng thiếu bình tĩnh hơn.
  Cô chỉ im lặng,nhắm nghiền 2 mắt để ko phải nhìn thấy tên đáng ghét mà cô đang thấy lúc này.Sự im lặng của cô lại càng làm cho anh thấy tức giận.Ko biết tại sao cứ mỗi lần đối diện với cô thì anh lại cảm thấy khó chịu.Cứ mỗi lần đứng trước cô ta thì hình như anh như ko còn là chính mình,cô ta chỉ là vật thuộc quyền sở hữu của anh,nhưng cô ta lại luôn luôn kiêu ngạo tới nỗi sự kiêu ngạo của anh cũng trở nên nhỏ bé trước cô ta.Cô ta thể hiện cứ như cô ta ko thuộc về ai cả điều đó càng làm cho anh thấy khó chịu hơn.Một món hàng hoàn toàn ko nghe lời.Anh ko biết cô ta dựa vào cái gì mà có thể kiêu ngạo như vậy.Cô ta ngạo mạn và tự phụ hoàn toàn ko để anh trong mắt.Đôi khi anh hy vọng rằng,cô ta có thể ngước nhìn anh 1 chút,sợ anh 1 chút nhưng hình như những đòn roi và tù ngục hoàn toàn ko làm cô ta sợ.Anh phải làm gì với 1 con mèo con bướng bỉnh ko nghe lời.
  Có thể cô có sợ hãi,ko chắc chắn rằng cô có sợ hãi.Cô sợ kẻ đang đứng trước mặt cô đây,ít nhất chút tự tôn này còn giúp cho cô còn có thể hy vọng,cô ko thuộc về bất cứ ai,ko thuộc về hắn dĩ nhiên,nên cô ko được quyền để sự sợ hãi này được biểu hiện ra ngoài.Ko được phép thua hắn.Minh ko phải là 1 kẻ yếu đuối.Càng ko phải là người dễ dàng bỏ cuộc,điều đó là đi ngược với lẽ sống của cô.Sự bướng bỉnh của cô,có lẽ là điều duy nhất giúp cô còn kiên cường tới bây giờ.
  “Tôi đang nói với cô đó!” giọng nói của Triết đã gần như gầm lên trong thanh quản,cặp lông mày đen đậm của anh nhướng lên tạo thành 1 hình cong như đồ thị hàm số.Anh ghét sự bướng bỉnh của cô.Ghét sự kiêu ngạo của cô.Ghét vì dường như cô chưa từng bao giờ để tâm tới mỗi lời nói của anh.
  Cô vẫn chỉ đứng đó im lặng.Ko cần biết anh nói gì cô vẫn vờ như ko nghe,ko biết.Cứ vờ như anh ta vô hình có lẽ là tốt hơn cả.
  Tú Triết hoàn toàn ko thấy 1 động thái tích cực nào cho cuộc nói chuyện vốn được tưởng tượng trong tình trạng hòa bình nhiều hơn thế này.Anh đứng dậy khỏi ghế với đôi mắt lạnh đầy sát khí.Anh đứng dậy bước 1 bước vững vàng tới phía trước.Nhưng đầy cảnh giác và bình tĩnh cô lùi lại 2 bước càng cách xa anh hơn.Anh nhíu mày,nhìn cô đầy ngờ vực và dò xét.Con mắt nhỏ lạnh băng của anh quét lên người cô 1 lớp băng cóng buốt và cô tự hỏi làm thế nào để có thể sống sót giữa bầu ko khí lạnh lẽo này.Cô quay đầu sang phải,tránh ánh mắt lạnh giá của anh.Nhưng anh hoàn toàn ko để cho cô có cơ hội lẩn trốn lần nữa.Nhanh như cắt,con thú ăn thịt xồ bàn tay ra túm chặt lấy khuôn mặt cô,tay anh như 2 gọng kìm sắt vậy.Anh kéo mặt cô lại đối diện với mặt mình.Vẫn với ánh nhìn lạnh băng đầy ngạo mạn,ko cho phép ai trốn tránh cũng ko cho kẻ xấu số đường rút lui.
  “Cô nghĩ tôi sẽ dễ dàng cho qua mọi việc sao?” giọng Triết gần như rít lên trong cơn giận dữ.Anh ko biết phải làm gì với 1 con mèo bé nhỏ hoàn toàn ko có chút lo lắng trước mặt mình.Dường như mọi uy quyền của anh từ trước đến nay đều vô dụng trước cô. “Tôi đang nói với cô đó!” giọng anh càng to hơn,bàn tay anh càng siết chặt kéo mặt cô lại đối diện mặt anh,ánh nhìn của anh bắt gặp ánh mắt của cô đang nhìn về 1 nơi khác,hoàn toàn ko nhìn tới mình.Bàn tay anh siết chặt hơn.Hàm răng của anh nghiến chặt khẽ kêu lên nho nhỏ.Cúi mặt mình lại gần sát mặt cô,hơi thở của anh phả vào mặt cô đầy giận dữ như con thú ăn thịt đang phán xét cái chết cho con mồi.Khi mặt anh chỉ còn cách mặt cô khoảng 2 phân thì cô hoàn toàn ko thể vờ như ko biết được nữa,đảo con mắt lại nhìn thẳng vào đôi mắt đang đóng băng của anh giận dữ,cô cố gắng thoát ra khỏi gọng kìm này nhưng mà hình như tất cả là vô hiệu.
  “Cô tưởng nhìn như vậy tôi sẽ buông cô ra sao?” anh nói vẫn giữ chặt lấy cô và dừng lại trong trạng thái gần trong gang tấc.Giọng nói lạnh băng của anh cho thấy rằng anh đang nắm thế hơn,và anh hiểu rõ điều đó. “Tôi đã cho cô 1 cơ hội nhưng cô đã làm gì.Đừng tưởng rằng tôi đối xử đặc biệt với cô thì có nghĩa là cô có thể gây chuyện gì cũng được.Cô tưởng tôi ko dám làm gì cô sao?”
  Đối xử đặc biệt?Tên bại não này có cách đối xử “đặc biệt” thật đấy!Hắn coi tra tấn và hành hạ là đối xử đặc biệt ư?Đúng là 1 kẻ bệnh hoạn,Minh nghĩ trong đầu như thế khi cô nhìn vào đôi mắt giận dữ của kẻ trước mặt.Khó chịu và bực bội nhưng giữ lại toàn bộ những câu chửi rủa lại trong đầu,cô nhắm mắt lại,hít 1 hơi để giữ bình tĩnh rồi nói “Tôi ko nghĩ anh ko dám làm gì tôi hết.Bởi vì cái cách đối xử đặc biệt của anh quá đặc biệt rồi!Nếu tôi ko biết nó được coi  là đặc biệt chắc chắn tôi sẽ nghĩ anh là kẻ muốn giết tôi nhất thì đúng hơn!”
  Câu nói của cô như 1 nắm đấm đấm thẳng vào mặt con thú.Cô ta luôn luôn có thể bình tĩnh để chống trả hơn nữa còn là 1 cú sút trực diện ko thể né được.Nhưng cô ta phớt lờ hoàn toàn những thiện trí của anh.Nếu ko phải anh ra lệnh đưa cô ta về nhà dưới thì có lẽ  giờ cô đã là 1 bộ xương khô rồi.Nếu ko phải tại cô ta thì anh đâu cần mỗi ngày đảo qua nhà dưới 1 2 lần.Nếu ko phải vì cô ta anh sẽ ko thức đêm để thay khăn chườm và cũng ko phải sai nhà bếp làm gì đó dễ tiêu cho cô.Tất cả hành động của anh dường như bị nhấn chìm tất cả và cô ta hoàn toàn ko hề để ý.Thứ duy nhất cô để ý lúc này là những đòn roi mà anh đã đánh cô,những tích tắc mà cô bị trói trong hầm tối.Tất cả xóa nhòa đi mọi  thiện ý của anh.Nhưng anh ko được để lộ sự thiếu hài lòng này của mình.Cố vờ như ko để tâm và thuận theo chiều hướng câu chuyện,anh nghĩ ít ra cô ta còn biết sợ 1 chút. “Phải cho nên cô nên biết tôi có thể giết cô bất cứ lúc nào” nhoẻn miệng cười 1 nụ cười độc địa,giờ cô ta sẽ run sợ và cô sẽ nằm trong lòng bàn tay của anh.Một món hàng ko bao giờ có thể thoát khỏi tay anh.Anh chắc chắn sẽ ko để cho cô thoát chắc chắn thế.
  Cố gắng quay đầu đi nơi khác với 1 cái bĩu môi dài thượt,cái tên đầu đất này có thể làm  thế lắm.Cô biết nhưng cô vẫn ko thể nào ngửi được kiểu cười nham hiểm giống mẹ kế bạch tuyết của cái gã bại não ở trước mặt mình.Suy nghĩ liên tưởng này làm cho cô chợt muốn phì cười
  XD
  Xã hội đen và bà mẹ kế hoàn toàn chả có chút tương quan nào,một sự so sánh thật là khập khiễng.Minh cố gắng nhịn để cho đầu óc cô nghĩ tới 1 điều gì đó khác,nhưng dường như tất cả là vô nghĩa.Những tràng cười ko biết nghe lời cứ thế tuột ra khỏi miệng,người cô run lên bần bật và tất cả tràn ra trước sự ngỡ ngàng của tên xã hội đen hoàn toàn ko hiểu chút lý do nào.Tất nhiên nó giống như 1 cây gai đâm vào mắt,Tú Triết túm chặt lấy cái thân hình đang run lên của Minh và quay 1 vòng đẩy mạnh cô vào ghế.Tuy rằng chiếc ghế đệm khá là êm nhưng vẫn làm cho lưng của Minh cảm thấy đau,cô nhăn mặt ngẩng lên nhìn thì đã thấy 1 gương mặt đang áp sát vào mặt cô.Triết đang đè chặt lấy cô trên ghế.Ánh mắt xoáy vào cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.Bàn tay anh lạnh đi,nắm chặt lấy cổ chiếc áo của cô,và..
  Toạc..
  Minh vội vàng lấy tay che trước ngực chiếc áo của cô đã rách toạc để lộ cả đồ nội y.Giữ nguyên ánh mắt lạnh băng xoáy vào cô.Anh nói bằng 1 giọng mơ hồ lạnh băng ko cảm xúc “Đừng nghĩ thế giới này đơn giản,cô nghĩ cô đang ở đâu.Cô là món hàng của tôi.Tôi muốn làm gì cũng được.Kể cả có hơn nữa.” nói rồi anh cúi xuống giữ chặt 2 tay cô ko để cô che chắn,những đường cong của cô lộ ra,anh bắt đầu hôn vào chiếc cổ mềm của cô.Cô giẫy giụa nhưng tất cả hình như là vô vọng.Cô với người cắn mạnh vào vành tay của anh.Anh hét lên 1 tiếng,dừng lại và lùi ra sau.Giơ 1tay lên che tai,với khuôn mặt đỏ lừ anh nhìn cô bối rối.
  Thật sự thì nếu như lúc này cô ko phải nghĩ tới việc che chắn cho cơ thể mình thì chắc chắn là cô sẽ thấy hắn ta thật tức cười.Nhưng thật sự phản ứng của cô khiến anh ko thể ngờ tới và nó cũng khiến anh bị 1 dòng điện chạy dọc sống lưng.Sợ hãi và hoảng loạn anh lùi lại để tránh bị cám dỗ.
  Anh gọi người quản gia vào phòng với cái giọng gần như muốn lật tung ngôi nhà lên.Bà quản gia lặng lẽ bước vào nhìn thấy cô gái với chiếc áo bị xé rách có chút hồ nghi,bà khẽ nhíu mày nhưng im lặng.
   “Mang cô ta ra ngoài,từ giờ việc ở nhà dưới phải do cô ta làm.Ko được bất cứ ai giúp cô ta.Nếu để tôi biết thì đừng trách.” Anh nói giọng đầy tức  giận ko buồn quay lại nhìn bà giúp việc dẫn cô đi.
   Cứ nghĩ như thế có thể làm khó được cho cô,giống như những cô gái khác cô chỉ  là 1 kẻ hám danh và lười làm,nhưng Triết ko biết rằng anh đã mở ra 1 hy vọng lớn hơn cho cô.
  Và anh hoàn toàn ko biết dưới khuôn mặt dễ thương,con mắt đen tuyền thông minh là 1 cái đầu đang suy tính kế hoạch mới.
  Nhưng có 1 điều anh chắc chắn làn da trắng nõn,khuôn mặt dễ thương,những đường cong mềm mại..Tất cả đều làm anh bực bội.Mọi thứ ở cô đều ko thuận mắt 1 chút nào.

0 bình luận:

Post a Comment