Hồ Phương Thảo - Sói Mèo

23 August 2013

TOUCH FUN: Một câu chuyện cổ tích khác [Copyright by 19day.info]

LIKE và Share nếu bạn thấy hay ^_^ :

6:00 PM

Chúng ta sẽ bắt đầu kể một câu chuyện cổ tích, và tốt nhất là nó nên bắt đầu theo kiểu cổ điển muôn thuở đó là : Ngày xửa ngày xưa…(mặc dù chả ai biết bối cảnh đó là khi nào), cho nó an toàn.
Chuyện là, ngày xửa ngày xưa, ở một nơi xa ơi là xa, xa tít thù lù, có một lâu đài chả biết là của thẳng dở nào xây rồi bỏ không đó, bên trong lâu đài ấy, cũng như mọi câu chuyện cổ tích điển hình khác, đều có một nàng Công chúa bị nguyền rủa và chờ chàng Hoàng tử đến giải cứu. Nàng bị mụ phù thủy mà-ai-cũng-biết-là-nhân-vật-xấu-xa vì ghen ghét nên đã bỏ bùa và đẩy nàng vào giấc ngủ sâu mãi không tỉnh giấc. Lời nguyền chỉ có thể được phá bỏ, tất nhiên, bằng một nụ hôn nồng cháy đá lưỡi chíu chíu của thằng nào đó. Đến đây thì tác giả ngừng kể đôi chút và vênh mặt lên vô cùng tự hào vì đã nhào nặn ra được một mở đầu truyện “y như trong cổ tích”.
Thế là cũng như mọi câu chuyện, có một chàng Hoàng tử ất ơ nào đó, sau nhiều ngày lội đèo lội suối, ăn chuối trừ cơm, ngủ rơm thay nệm… cũng đã đến được tòa lâu đài. Chàng bước vào nơi công chúa nằm ngủ và bị mê hoặc bởi sắc đẹp của nàng, lập tức xác định là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên (mặc dù trước đây chưa hề gặp mặt, chưa hề biết nó là con nào). Giờ còn mỗi một việc đơn giản và mọi thứ sẽ được giải quyết, chàng chỉ cần hôn nàng, thế là xong, vừa sướng cái miệng mà lời nguyền cũng sẽ tan biến, thật là “một mũi tên trúng hai con nhộng”. Thế nhưng mọi thứ đâu dễ dàng vậy, vì đây là một câu chuyện cổ tích khác, nên mụ phù thủy còn những chiêu bài khác chứ đâu chỉ đơn giản là một lời nguyền cỏn con. Nhưng mà …các con phải đi ngủ thôi, bây giờ đã trễ lắm rồi…
minh-hoa-1
May mắn là truyện đã không diễn ra theo kiểu này…
Sau khi lùa đám trẻ con đi ngủ thì, người lớn bắt đầu kể tiếp “câu chuyện cổ tích khác” này.
[…] Mụ phù thủy hiện ra, bỏ qua phần nhan sắc ý ẹ (cái này đạo diễn bắt buộc, nghĩ cũng tội) và các điểm đặc trưng của một phù thủy, ta tạm hiểu mụ là phù thủy và mụ vô cùng độc ác nham hiểm, cóc cần phải bàn cãi. Mụ ta cười lớn theo đúng kiểu phản diện thường thấy (dù em cũng không rõ là cười để làm quái gì trong tình cảnh này) và nói rằng:
- Mi đừng tưởng bở hỡi Hoàng tử đẹp trai hoàn hảo long lanh lấp lánh kia ơi. Lời nguyền của ta có thể bị phá vỡ bởi một nụ hôn, nhưng với một điều kiện là nụ hôn đó phải xuất phát từ tình yêu chân thật trong sáng thánh thiện blah blah các kiểu, chứ không chỉ đơn thuần là môi chạm môi. Thêm nữa, nếu người nào hôn Công chúa mà không có được thứ tình cảm như ta vừa nói thì ngoài việc Công chúa không tỉnh dậy thì người đó cũng sẽ chìm vào giấc ngủ ngàn năm như thế. Thế nên mi cứ cân nhắc mà lựa chọn.
Nói rồi, mụ ta lại cười to ha ha ha rồi biến mất, con mụ đó có lẽ bị chập dây thần kinh cười, nên mỗi lần bay đến bay đi cứ hay cười như thế. Mụ ta ù té một cách hả hê (có mấy câu thoại, xong đi nhận cát-sê, đã thế lại còn phá đám được thằng kia hun con nọ, chả hả hê mới sợ). Chàng Hoàng tự như hóa đá vì bị choáng với một tỉ suy nghĩ hay ho trong đầu. “Ta phải làm sao bây giờ?” – chàng nghĩ:
- “Ta đã vượt qua bao gian khó, đến tận đây, bây giờ có nên liều một phen không? Hay là lặn lội đến một lâu đài khác, có nàng công chúa khác, lời nguyền khác, bỏ qua cái yêu cầu quái gỡ kia?”
- “Hay là giờ ta chơi trò bứt cánh hoa rồi đếm: hôn, không hôn, hôn, không hôn??”
- “Mà giờ thì tìm đâu ra hoa???”
- …blah blah blah
minh-hoa-2
…hay như thế này…
Trong lúc nhân vật chính cứ mãi phân vân, thì nhân vật phụ xuất hiện để giúp đỡ, vì đây là cổ tích nên chúng ta không phải lo chuyện khó khăn không thể giải quyết. Nhân vật đó lần này không phải là Cô tiên xanh bẩn bựa vì cô đang bận làm việc thiêng liêng cho đất nước, cho dân tộc, không phải là Ông tiên hay ông bụt ông Tiên vì mấy ông đó chỉ hiện ra khi gái đẹp khóc, càng không thể nào người thân của Hoàng tử vì đây không phải là gameshow “Ai là triệu phú”… vậy thì là ai? Là ai? Là ai? À, thì ra là anh chàng vệ binh tầm thường đã canh giấc ngủ của công chúa bao ngày qua, anh ta tầm thường đến nỗi khi hoàng tử xông vào phòng cũng chả có tí ấn tượng gì về sự hiện diện của anh, camera man chả mảy may hứng thú quay anh, vì người ta chỉ đang zoom vào hai nhân vật chính kia mà thôi.
Anh đứng ở một góc, cần mẫn thực hiện nhiệm vụ canh giữ và chứng kiến mọi thứ, từ lúc nàng công chúa bị nguyền rủa ra sao, chìm vào giấc ngủ như thế nào, rồi thì nàng ngáy to ngáy nhỏ, khi ngủ thì xấu tính đến cỡ nào, đáng yêu đến cỡ nào… rồi thì chàng Hoàng tử đã đến ra sao, mụ phù thủy đã thử thách chàng như thế nào…anh chứng kiến tất cả. Anh vệ binh nhẹ nhàng bước đến bên cạnh nàng Công chúa, hôn nàng bằng thứ nụ hôn chỉ có trong cổ tích. Hơn ai hết, anh biết thời gian qua anh đã yêu công chúa nhiều đến đâu, thử thách kia chắc chỉ có mình anh làm nổi, và mặc cho sự có mặt của thằng tình địch cao to hoành tráng như Phồng Tôm kia thì anh cũng làm. Anh cũng sợ rằng lỡ mình nhầm lẫn thì có lẽ sẽ phải ngủ suốt đời, nhưng mà có sao đâu, được ngủ cùng Công chúa (dù là theo đúng nghĩa đen, chỉ ngủ, không hề xơ múi tí gì) thì cũng hạnh phúc chứ nhỉ?
minh-hoa-3
… hoặc kiểu này…
Hoàng tử hồi hộp dõi theo, nín thở chắc vì sợ thằng điên này nó mà té xuống ngủ luôn thì chắc chàng chả dám hôn để kéo nó dậy đâu. Thế rồi Công chúa mở mắt ra, kì diệu thay…công chúa đã thức dậy sau giấc ngủ dài, các bạn có thấy ai đi ngủ rồi thức dậy chưa? Phải rồi, đi ngủ và thức dậy là một điều rất ư là kì diệu. Câu đầu tiên công chúa nói đó là….
“Hoàng tử, chàng đã đến cứu ta đấy ư?”
[…]
Sau đó thì cũng như mọi câu chuyện cổ tích khác, các bạn hẵn đã biết kết quả rồi đấy, nó là: “Cuối cùng thì, Hoàng tử và Công chúa sống hạnh phúc bên nhau đến suốt đời.”
——————————-
À thì các bạn thấy đấy, con nít thì hay được người lớn chúng ta thần tiên hoá và lí tưởng hoá suy nghĩ ngây thơ non nớt lên đến đỉnh điểm bằng các câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp với kết thúc không thể nào có hậu hơn. Lớn lên, con nít già đi, con nít phải hiểu thêm rằng, thật sự đời là một quyển sách dày cộp tập hợp nhiều câu chuyện cổ tích khác đầy éo le như trên. Nhưng éo le thì cũng có bài học của riêng nó, chúng ta rút được gì sau câu chuyện vừa kể nhỉ?
1. Trong cuộc đời cũng có không ít những nàng công chúa cứ say ngủ kiểu thế, chả bao giờ để tâm đến mấy thằng vệ binh cứ lẽo đẽo nhút nhát theo mình cả một thời gian dài, bùm một phát mở mắt ra thấy chàng hoàng tử đẹp trai phong độ hàng họ ngon lành, thế là công chúa quay mông ra đi.
2. Trong một chuyện tình yêu lãng mạn có phần lãng xẹt, đôi khi có nhiều người còn yêu nữ chính hơn nam chính nhưng không ai thèm để ý. Nhiều khi cái thằng yêu nhiều nhất không phải là thằng có được công chúa, cứ thằng nào được công chúa yêu là hoàng tử thôi. Cổ tích của người lớn đôi khi nó thế, có hơi bất công tí, cơ mà không sai.
3. Gì thì gì, đã yêu là phải thể hiện càng sớm càng tốt, mạnh dạn chạy đến hôn công chúa từ đầu có phải đã ngon lành hơn rồi không. Cứ phải đợi đến khi có kẻ thứ ba hào hoa hiệp khách hơn mình xuất hiện thì mới líu quíu cả lên mà xông pha thì muộn mất tiêu rồi, ngoại hình đã trượt ngay từ vòng gửi xe.
4. không phải lúc nào bạn hi sinh hay è cổ ra làm mọi thứ vì người bạn yêu thì người đó cũng sẽ “trăm phầm trăm vinamilk” mà yêu bạn. Hi sinh vì người ta là do bạn tự nguyện, vì vậy đừng nghĩ rằng sự hi sinh đó sẽ được hoàn trả bằng một thứ tình yêu xinh đẹp.
5. Không ai quan tâm tới việc bạn tới trước hay tới sau khi yêu, miễn kết thúc câu chuyện, bạn được yêu bạn sẽ là hoàng tử. Còn đứng canh công chúa cả đời như anh vệ binh, cuối cùng có xả thân vì nghĩa vì tình cách mấy, công chúa tỉnh dậy cũng chỉ xem ảnh như người vô hình thôi. Mặc nhiên trong mắt công chúa chỉ nhận dạng được sinh vật mang tên hoàng tử, còn lại những dạng nhân vật khác thì nàng chỉ ban phát vài nụ cười từ thiện làm duyên cho tròn vai gái ngoan trong truyện thôi. Tin vậy đi.
Hopo + milkmilk
Ps: Kết luận sau khi đọc cái đống này đó là đừng hi sinh vì những điều vô nghĩa... nhưng có vẻ lý trí luôn biết điều đó, chỉ là hành động thì đôi khi do trái tim dẫn dắt :))
Yêu 1 người thì tốt nhất đừng nghĩ rằng bản thân là duy nhất đối với người đó, ...  chỉ khiến bản thân bị tổn thương khi phát hiện ra sự thật mà thôi :)  
Mệt mỏi với thứ gọi là tình yêu!

0 bình luận:

Post a Comment